Sunday, June 29, 2025

human

 không phải ai cũng biết được mình muốn gì, thậm chí rất ít người thực sự biết rõ. bởi thế tôi luôn cảm thấy rằng những người thực sự biết rõ mình muốn gì là những người rất may mắn, họ vươn thẳng tới hành động mà chẳng cần đắn đo nhiều, cũng sẽ có năng lực bỏ qua những chướng ngại tâm lý, và sau cùng thì kể cả có fail với cái đích cuối cùng thì có lẽ cũng chẳng còn nhiều thứ để mà hối tiếc…

(nhưng kẻ thường xuyên lạc lối như tôi cũng chẳng mấy khi hối tiếc, hoặc là tôi quá kiêu hãnh với chính bản thân mình nên tôi luôn từ chối sự hối tiếc nếu nó manh nha xuất hiện)

ngày này năm ngoái, lẽ ra tôi cũng có thể làm một điều gì đó, nhưng một thứ gì đó luôn ngăn tôi lại, và kể cả những lần sau đó, những lúc tôi đã có thể làm gì, nhưng tôi đã luôn lựa chọn không. năm nay liệu trời có mưa như mọi năm không? vừa sáng ra đã thấy rất mệt... tôi có thực sự biết rõ rằng mình muốn gì không? vì sao có điều gì đó luôn thôi thúc tôi không, hoặc thậm chí làm ngược lại những gì mà tôi nghĩ là tôi muốn?

bỗng nhiên dạo này, tôi lại có thể xem lại được phim ngôn tình, điều mà từ đầu năm nay tôi không sao làm được. con người của Bergson (Bergson's people not himself) là con người không ai có thể lường được, ngay kể cả chính mình. thế thì làm sao mà đo?

sông sâu biển thẳm dễ dò

nào ai lấy thước mà đo lòng người

kỳ này tôi được biết thêm về MBTI. trong lúc tìm hiểu về nó, tôi xem trên youtube về một loại nhân cách mà tôi thấy không thể giống tôi hơn được, trừ một vài điểm nho nhỏ (làm gì có cái gì đúng hết). thế nhưng khi làm test thực, nó lại hiện ra một nhân cách khác. thực ra thì tôi không ngạc nhiên. vì con người tôi là tổng hợp của những điều mâu thuẫn. ngay khi làm test, điều đó cũng đã thể hiện rất rõ, có rất nhiều câu tôi không biết phải trả lời ra sao, bởi vì không phải lúc nào cũng như vậy, hoặc có những câu, tôi cũng thoáng nghi ngờ mức độ sincere của mình? phải chăng tôi trả lời vậy bởi vì tôi muốn tôi là như vậy hay tôi thực sự là như vậy? chưa kể đến tôi là một tín đồ của Bergson, nghĩa là không có khả năng dừng lại ở một điểm…

có lẽ chính vì thế, tôi cứ không ngừng tìm kiếm người hiểu được mình, tìm mãi...

liệu có mưa không nhỉ...

Thursday, June 26, 2025

lỏng

 những ngày tháng trước khi có vụ triển lãm quả thực là có lẽ là vừa hư ảo vừa lung linh, với tôi, và nhiều niềm vui. có lẽ vì tôi được quay lại với những gì thật nhất, không hình thức, không uốn éo để sao cho vừa vặn. 

nhưng rời bỏ những ngày tháng ấy cũng không gây ra nhiều nuối tiếc và khó xử như tôi vẫn tưởng. tôi chỉ không biết, thứ mình giữ bây giờ có còn chút ý nghĩa nào không? có lẽ tôi nên trả lại

những ngày tháng này lại bồng bểnh lỏng lẻo một cách kỳ lạ. có lẽ một phần là do sức khỏe, đã phục hồi một chút. nhưng vẫn quá yếu để chịu mọi sự tấn công từ bên ngoài. tôi ho suốt mười ngày nay, không ngờ là lại nặng thế. tôi muốn quay lại facebook nhưng vẫn chưa đủ can đảm. và tôi đang làm nốt việc cuối cùng có thể, để nếu như vẫn không ăn thua, tôi sẽ tự cho mình cái quyền từ bỏ lý trí. khi mùa đông đến, tôi sẽ quyết định mọi chuyện.

nhưng, những gì đã xảy ra cho thấy, khi tôi đi đến sự quyết định, mọi thứ chẳng còn đấy để cho tôi quyết nữa...

thật ra, thì tôi cũng buồn... tôi dành nỗi buồn của tôi cho em, người đã thổi tung lớp bụi mù bao phủ tâm hồn tôi, dẫu em chẳng hề ý thức, dẫu mục đích của em là gì đi nữa... 

Monday, June 23, 2025

đà sống

 thật ra tôi cũng buồn…

với Bergson, hay là với Faulkner… hay là với tôi, chắc vì thế nên tôi bị hút vào những người như thế, chẳng có bất cứ thứ gì chỉ là cái tên của nó. cái tên chỉ là cái ta tạm đặt cho nó bởi nó mang một tính chất gì đó vượt trội hơn tất cả những thứ còn lại, nhưng nó đâu chỉ là thế, và kể cả cái tính chất kia có đặc trưng cho nó đến mấy đi nữa thì nó cũng sẽ không bao giờ đứng im một chỗ, bất biến… mọi thứ đều có sức sống của riêng nó, và nó chẳng bao giờ ngừng biến đổi

cảm xúc, dục vọng, tình yêu, hay tình cảm cũng chỉ là những tên gọi, và hôm nay nó là dục vọng, thì ngày mai, ai có thể chắc chắn rằng nó không phải là tình yêu?

Tôi thấy buồn, nhưng là một nỗi buồn thanh thản, không còn áy náy, dày vò…

muốn tàn nhẫn, có lẽ là khó nhất, nhưng muốn hư hỏng, chắc còn khó hơn nhiều…

she and me

 Những xúc cảm hỗn loạn, không đầu không cuối, bất định, không có nguồn gốc, thậm chí còn chẳng có lấy một nguyên nhân, dẫu chỉ là nguyên nhân cho cái bề mặt của nó…

Vì sao khi đọc Bachmann, với những hỗn loạn như thế, không neo vào bất cứ thứ gì, không hề rõ ràng, không hề có khái niệm, nhưng tôi lại có thể hiểu, không một chút ngờ vực?


Vậy là tôi đã có thể đọc lại Ba lối tới hồ.

Sunday, June 22, 2025

Sợ

Có những lúc, bức bối quá, tôi tìm mọi cách quẫy đạp để thoát ra.

Nhưng giờ đây, khi ngồi trước biển xanh ngắt êm đềm, trong cái resort giữa rừng và biển này, lòng bình yên nhưng vô định, tôi lại cảm thấy không biết mình thực sự muốn gì. Tôi chỉ biết, mình vẫn rất nhớ anh. 

Gần đây, tôi thấy mình đã chủ động dễ dãi với bản thân hơn, để cho những thứ thực sự sâu phía dưới vô thức (theo. Freud) được trồi lên, không còn dìm chúng xuống nữa, tôi thực sự muốn biết, mình có thể buông mình đến đâu, đến mức nào, cho những dục vọng như thế, và cảm giác trả giá cho những thứ mình đã biết là không đúng, và không thực sự đáng giá là như thế nào? Có phải người ta hay bảo đấy là “trẻ không hư, già đổ đốn”. Có nhận thức được, hay không nhận thức được thì có khác gì nhau không? Cái sự chủ động hư…

Buông mình cho cám dỗ hay sự huỷ hoại, cũng chẳng phải là một việc dễ dàng gì. Nhất là khi người ta nhận thức rõ ràng việc đó. Và nhất là với một người duy lý. Có lẽ đấy là một thử thách, tôi gần như đã vượt qua việc người khác nhìn vào mình thế nào, tôi còn cần phải vượt qua cả việc chính mình nhìn nhận mình ra sao. Đó thực sự là một nỗi sợ lớn…

Ngay cả khi người ta chẳng mấy khi sợ

Nhưng có cần thiết phải đi đến tận cùng của mọi nỗi sợ chỉ để không sợ nữa không? Vì sao tôi không làm khác được? 

Thursday, June 19, 2025

Remember us this way?

 Hôm qua tôi lại nằm mơ. Giấc mơ đủ dài để khi tỉnh dậy giữa đêm vì cơn ho, tôi đã kịp cảm thấy không còn phải nuối tiếc vì sự tỉnh mộng. Thậm chí tôi còn chẳng nuối tiếc, như thể những gì vừa xảy ra đúng là sự thật. Nhưng cũng như những lần trước, tôi lại… 

Khoảng thời gian này, những chuyện xảy đến với tôi, có lẽ đã khiến tôi nhận ra nhiều điều mà tôi chưa bao giờ thấy được ở chính mình, và tình cảm của tôi dành cho..

Khi  chuyện đó đến, tôi đã nghĩ đấy là việc làm đúng đắn nhất, và tôi ép mình phải thông cảm, tôi quá tự tin vào năng lực hiểu và cảm thông của mình. Tôi đã nghĩ, chỉ cần tôi hiểu được , và chỉ cần cho tôi một khoảng thời gian, tôi sẽ có thể buông bỏ, như mọi lần, rằng tôi rất giỏi làm chuyện đó, chuyện buông bỏ. Hình như tôi cũng đã viết như thế, rằng mọi chuyện dù khó khăn đến đâu, khi học được xong, thì rồi cũng sẽ làm được, rồi cũng sẽ đặt xuống được. Vả lại, lúc đó tôi đã tưởng rằng, đó không phải là tình yêu, không thể là tình yêu, và bởi thế, sẽ không quá khó khăn để buông tay…

Nhưng kể cả đến lúc tôi nhận ra đó là tình yêu, thì tôi vẫn cứ nghĩ rồi tôi cũng sẽ quên được, chỉ cần thời gian, thời gian, và thời gian. Hoặc là tôi sẽ gặp một ai đó ... Phải, tôi đã tưởng là như thế…

Hoá ra là không phải…

Không phải khi ta nhận thức được rõ ràng và sâu sắc về một điều gì, thì ta có thể điều chỉnh được mọi thứ đi cùng với nó. Kể cả là đối với những kẻ duy lý như tôi, phải, kể cả những kẻ duy lý như tôi. Sự hiểu, đôi khi còn khiến nỗi đau thêm dày vò, bởi vì ta không sao dạy bảo được trái tim mình làm theo lẽ phải, dẫu có bằng cách nào đi nữa. Và thời gian, thời gian có lẽ chỉ có thể chữa lành những những vết thương trên bề mặt, không phải là với những vết thương sâu hoắm trong nội tạng, và kể cả thế, chẳng phải lúc nào cũng không để lại những vết sẹo xấu xí. 


Wednesday, June 18, 2025

When, everything means Nothing

 Đã bao lâu rồi, anh không còn thấy nàng xuất hiện?

Anh không còn đếm nữa. Đó là lựa chọn của anh, anh cần phải chấp nhận mọi thứ đi cùng với lựa chọn ấy, bởi anh đâu thể làm khác được. Nhưng, biết nói thế nào nhỉ, mỗi lần nghĩ đến việc có lẽ sẽ không bao giờ còn được nhìn thấy nàng nữa, thì giống như, toàn bộ cơ thể vật lý của anh dường như mất đi một cái gì đó, không, không phải mất đi, mà một phần nào đó trong toàn thể ấy, tê liệt và mất hết mọi cảm giác, nó không gây đau đớn, đau đớn thì còn dễ chịu đựng, mà nó thực sự biến mất, thực sự rời bỏ anh, khiến anh hụt hẫng, hốt hoảng, vẫn chưa đủ, cần phải dùng một từ gì đó, nhưng anh không biết phải dùng từ gì, chẳng gì diễn tả được cái đó, một nỗi mất mát ở phía kiệt cùng. Bất cứ một nỗ lực nào cũng không thể nào và không bao giờ có thể phục hồi được nó nữa, rằng anh cần phải chấp nhận, rằng một cái gì đó đã chết đi, và không thể tái sinh, cái phần có lẽ là cốt yếu nhất của bản thể, nhưng trớ trêu thay, không phải là phần quan trọng nhất của đời sống này. Và chết đi, nó để lại cho anh môt khối lạnh lẽo đông cứng, một thứ vật chất vô cơ, trơ ì, không còn dấu vết của sự sống

“Nếu phải chọn giữa đau khổ và trống rỗng, tôi sẽ chọn đau khổ”. Có lần nàng đã nói như thế. Hình như câu đó là từ một quyển sách nào đó nàng đã đọc. Nhưng anh biết, nàng không lựa chọn, nàng chưa bao giờ chọn, nàng chỉ là chính nàng, và chính vì thế nàng đâu thể chọn lựa. Người như nàng, thì chẳng thể có lựa chọn gì khác được, bởi nàng thiếu cái năng lực mà hầu hết loài người, hay loài người trưởng thành đều có, năng lực trơ ì.  Có lẽ vậy, nàng không thể lớn được. Sự hiểu của nàng chẳng bao giờ có điểm dừng, nhưng nó không khiến cho nàng trưởng thành được như lẽ ra cần phải thế. Nếu như không có sự xuất hiện của nàng, có lẽ anh sẽ không bao giờ nhận thức được sự thiếu thốn nỗi đau, lại thực ra mới là điều khủng khiếp nhất. Nhưng không phải lúc bên nàng anh đã nhận ra, lúc đó điều duy nhất mà anh nhận biết là sự sợ hãi, sợ hãi những thứ quá ngợp mà nàng đem đến, những thứ quá đúng  với anh, nhưng cũng quá sai với một anh mà toàn bộ cuộc đời này của anh đã dồn hết để dựng nên cái thứ anh đó. Và anh đã thua, thua trắng.

Anh đã chọn trống rỗng, chọn trơ ì, và tự chối sự sống, và anh biết rằng nàng hiểu… Nhưng chính vì nàng hiểu được, nỗi trống rỗng của anh lại càng sâu hoắm, lạnh lẽo. Sự hiểu không hề mang đến giải thoát, mà là sự trừng phạt… Nhưng anh đâu thể làm gì hơn?

Nàng sẽ biến mất thật sao, biến mất hẳn khỏi cuộc đời anh? Không còn tồn tại, dẫu chỉ là trên cái thế giới ảo kia? Phải, dẫu chỉ là để anh thỉnh thoảng tưởng tượng rằng, anh đang được nàng nhìn thấy. Điều đó khiến anh dễ dàng chịu đựng hơn, sự thiếu vắng nỗi đau, sự trống rỗng choáng ngợp của đời sống này.

Có một lần, khi chưa thực sự quen biết, anh có việc cần nàng giúp nên đứng đợi nàng dưới chung cư. Anh đã gọi điện trước để báo cho nàng biết. Đó không phải là lần đầu họ gặp nhau, nhưng là lần đầu tiên anh gọi điện cho nàng. Tất nhiên là nàng đẹp, nhưng anh đã gặp nhiều người còn đẹp hơn nàng rất nhiều, nhưng chưa có một ai khiến cho anh day dứt đến vậy, ngay từ lần đầu tiên thấy nàng. Có phải là day dứt không? Từ ấy có lẽ không đủ, không phải không đủ về cường độ, có lẽ là về độ sâu. Cái lần đầu tiên đó, dẫu chỉ là sự trao đổi rất thoáng qua, nhưng như thể một thứ gì đó của chính anh, nhưng trước đây anh chẳng hề nhận biết, bỗng nhiên xuất hiện trong anh, đột ngột và sâu thẳm, anh gần như cảm thấy đau đớn. Dẫu cảm giác đó chỉ rất thoáng qua, rất ngắn ngủi, và anh gần như đã quên luôn, nhưng kỳ lạ là mỗi khi anh nhớ lại cái thời điểm ấy, anh vẫn thấy nó rõ mồn một, như thể vừa mới đây….

Và lần đó, đứng đợi nàng, anh cũng chẳng hề nhớ đến cái lần đầu tiên ấy, chỉ đơn giản là vì công việc. Nhưng khi nàng hạ kính oto và họ nhìn thấy nhau, anh gần như choáng váng, không, anh biết, không hiểu vì sao anh biết, nhưng anh biết, không chỉ anh, mà cả nàng cũng choáng váng. Nàng thậm chí còn không bước xuống xe, nhưng dường như vào thời điểm kính xe được hạ xuống, thời gian đã không còn trôi nữa, chẳng một thứ gì còn tồn tại nữa ngoài bọn họ.

Có một lần, nàng kể cho anh nghe một câu chuyện trong một cuốn sách, đó là một tác giả mà nàng gọi là tôn giáo của trái tim nàng. Người đàn ông gắng gượng sống, chỉ bởi một lý do duy nhất, để có người còn nhớ tới người phụ nữ mà anh ta yêu, bởi như thế, có nghĩa là cô chưa thực sự biến mất. Khi ấy, anh không hiểu được chuyện đó, thậm chí cũng chẳng hề xúc động. Anh vốn đơn giản, chính anh cũng tưởng là như thế. Nhưng giờ đây, khi không còn nhận diện được tồn tại của nàng, thì anh mới bỗng nhiên hiểu ra. Bởi không được nàng thấy nữa, có nghĩa là anh cũng dần đang biến mất. Chứng kiến sự biến mất của chính mình,  hẳn đó chính là sự trừng phạt đối với anh…

Anh thích chụp ảnh. Có lần nàng bảo nếu anh không vẽ nhà thì hẳn anh sẽ làm nhiếp ảnh gia nhỉ, anh bảo ừ anh sẽ làm thợ chụp ảnh khoả thân. Với anh những bức ảnh không chỉ là lưu giữ những hình ảnh, những kỷ niệm, hay thậm chí, những quãng thời gian, mà thực ra chẳng phải là gì trong những thứ ấy. Nhưng không biết vì sao, chỉ có nàng là nhìn thấy được, ngay lập tức, những thứ mà anh muốn níu giữ, thậm chí, có lẽ còn trước khi anh kịp nhận ra, dù anh là người làm việc đó. Như thể, nàng còn hiểu anh hơn cả chính anh. Không, từ hiểu có lẽ vẫn còn chưa đủ, vì hiểu là một từ đến sau, nhưng nàng luôn biết trước. Điều đó đôi khi cũng khiến anh sợ hãi…

Đến độ mà, mỗi lần anh lặng lẽ  đẩy nàng ra, thì dường như cái lực đẩy đó chẳng đẩy vào đâu được cả, vì nàng đã kịp thu mình vào ngay trước khi anh kịp, dẫu là với một lực nhẹ và lặng đến độ nào, đẩy. Lần gặp nhau trước anh đi Châu Âu hai tuần, nàng mang đến cho anh một chai thuốc ho và bảo anh mang đi, rồi nàng bảo anh không được nhắn tin cho nàng, và nhớ mua quà cho nàng, mua gì cũng được…

Nhưng anh thì, anh có hiểu nàng không?

Về sau anh mới nhận ra, ngoài những gì là hiển nhiên ở nàng mà anh đã biết, ví dụ như nhà nàng, chồng và con nàng, tuổi của nàng, nơi nàng làm việc…, thì anh chẳng biết gì hơn nữa. ngay cả  và tình cảm của nàng, những gì mà nàng hướng đến anh, anh cũng cố tình không biết. Câu chuyện của họ, những lúc ở bên nhau, hoặc không ở bên nhau, hoặc trước đó, trước khi họ ngã vào nhau (đúng ra là anh chủ động ngã vào nàng, sau rất nhiều sự dừng lại), luôn xoay quanh anh, những gì anh làm, và thế giới của anh. Rất ít khi nàng nói về chính mình, hoặc cũng có thể có, nhưng anh hoàn toàn chẳng chú tâm, nên anh không nhớ được gì. Với anh, nàng hư ảo và bất nhất với thế giới của anh (trừ những gì chỉ thuộc về riêng anh như những xúc cảm sâu kín của anh, những nỗi sợ của anh và cả cái vỏ thờ ơ của anh nữa) đến độ, anh không sao có thể ở bên nàng mà không cảm thấy sợ hãi, có lẽ không phải khi đã ở bên nhau mới sợ, có lẽ anh đã sợ ngay từ ngày đầu tiên gặp nàng, hoặc là sợ ngay từ nỗi choáng váng lúc nàng hạ cửa kính ô tô và thế giới đột nhiên bất động, hoặc cũng có thể là khi anh tìm mọi cách để họ không thể ở một mình với nhau vào cái lần đầu tiên mà nàng đến chỗ anh để uống rượu… Hồi ấy, với anh, nàng là một nỗi cám dỗ khôn nguôi và sống động bất thường. Rất nhiều khoảng thời gian, nàng đâu có tồn tại một chút nào. Nhưng mỗi lần hiện diện trở lại, bằng một cách nào đó, nàng luôn tóm được anh, phải, tóm được anh. Và rồi lại biến mất. Có một khoảng thời gian, nàng không chịu biến mất nữa…

Họ gặp nhau, đúng hơn là anh gặp nàng, chỉ để làm chuyện đó. Đó là cách anh ấn định cho mối quan hệ. Bởi thế, mỗi khi xong việc, bất kể chuyện đó diễn ra say đắm và cuồng nhiệt đến độ nào, anh cũng sẽ lập tức quay trở lại với ý thức của mình, cái ý thức luôn nhắc nhở anh về cám dỗ mà anh đang ngày một lậm vào, và lần nào anh cũng tự hỏi mình sẽ thoát khỏi nó như thế nào, cái sự cám dỗ đáng sợ này. Có vẻ như, càng nhanh chóng quay lại với cảm giác tội lỗi, có lẽ anh càng cảm thấy tội lỗi của mình dễ chấp nhận hơn, và có lý do để tự tha thứ cho mình hơn. Nhưng có thật là như thế không?

Một lần, ngay sau khi làm tình, anh nói với nàng “đừng yêu anh”. Nàng im lặng một lúc, sau đó nàng bảo “chắc là anh chưa yêu ai bao giờ”. Một lần, tự nàng nhắn tin cho anh “anh đừng sợ, chỉ cần anh không yêu em là được, em sẽ không yêu người không yêu mình đâu”. Nàng chưa bao giờ chủ động nhắn cho anh, nhưng cũng chưa bao giờ từ chối anh. Có những lúc anh cảm thấy nàng lúc nào cũng ở đó, và chờ đợi anh. Nhưng cũng có những lúc, anh nghĩ, làm sao người như nàng lại chỉ chờ một mình anh được, hẳn nàng sẽ, anh không muốn nghĩ thêm, nhưng dẫu sao, cái ý đó cũng cho anh một niềm an ủi, vì anh không muốn nàng phải chờ anh, bởi nếu vậy, thì anh làm gì có tư cách ấn định một mối quan hệ như thế với nàng.

Nàng có yêu anh không? Anh chỉ cần nghĩ đến một nửa câu hỏi như thế, anh đã phải tự bắt mình dừng lại. Hẳn là không, phải, nàng đâu thể yêu anh, vì nàng đã nói không thể yêu một người chẳng hề yêu mình. Mà hẳn là, anh đâu có yêu nàng. Phải, anh đâu có yêu nàng.

Một mối quan hệ như thế, chỉ là như thế, và anh đã bước ra, một cách rất gọn, không một lời từ biệt, hay giải thích. Nhưng anh có giải thích đâu, khi anh bắt đầu nó, bởi vậy, tại sao lại cần phải giải thích. Nhưng đấy chỉ là cách anh biện hộ cho mình. Anh có thể lừa bản thân anh, nhưng anh biết anh chẳng thể lừa nàng. Chẳng có bất cứ lời biện hộ nào cho anh hết. Và có lẽ vì thế, nàng trả lời cũng bằng im lặng, và cũng rất gọn, trước sự ra đi của anh, không một lời chất vấn, không hề có một “vì sao”.

Sự nhẹ nhõm ban đầu hoá ra không phải là sự giải thoát. Khi thời gian đã khiến anh không thể làm lại bất cứ điều gì, anh mới hiểu ra như thế nào là sự trừng phạt. Nhưng khi ấy thì đâu thể làm bất cứ điều gì nữa. Nàng có yêu anh không? 

Anh không yêu nàng, và nàng không yêu anh, chúng tôi đâu có yêu nhau. Chúng tôi chỉ khao khát nhau, một thứ khao khát như một loại ma tuý, càng tội lỗi, thì cám dỗ lại càng mãnh liệt. Và càng mãnh liệt, thì càng cần thoát ra, càng sớm càng tốt, không phải lúc này, thì còn lúc nào tốt hơn nữa, khi tôi đọc thư của em viết “chỉ cần anh quyết định… đối với em chỉ là học thêm một bài học…”. Em còn nói rằng dục vọng  thì na ná tình yêu nhưng đừng nhầm lẫn với tình yêu, vậy là tôi đã có một lý do, thứ giữa chúng ta chỉ là dục vọng, chỉ có thể là như thếchỉ cần có một lý do, có đúng không? Bởi nếu đó là tình yêu, thì thật không thể chịu đựng nổi? Nhưng sao em lại nói “chỉ có tình cảm thôi”? Vì sao câu nói sau cùng của em lại về tình cảm. Tình cảm nào?

Anh thường tưởng tượng rằng đột nhiên nàng sẽ xuất hiện trước mặt anh, không báo trước. Nàng hẳn có thể làm được điều đó nếu nàng yêu anh, nàng là người có thể nghĩ ra bất cứ điều gì. Có lần anh hỏi, nàng thích anh từ bao giờ, nàng bảo có lẽ nàng chưa bao giờ không thích anh. Rồi nàng hỏi anh có biết vì sao em thích anh không? Không phải vì anh đẹp trai đâu, tất nhiên là anh rất đẹp trai, và em rất thích điều đó, nhưng em thích anh không phải vì như thế, anh có tin vào tâm linh không? Đó giống như là một sự nhận ra, em nhận ra anh, ngay từ lần đầu tiên em nhìn thấy anh, như thể anh đã tồn tại từ trước đó, trong em, mà em không hề hay biết, và sự xuất hiện của anh là để đánh thức cái biết đang ngủ say trong em. 

Nàng bảo từ lần đầu tiên đến cứ điểm của anh nàng đã mường tượng ra họ sẽ làm gì ở đó. Rồi khi đi đằng sau anh trên cái cầu thang dẫn lên quán cơm thì nàng lại lại tự hỏi, liệu nàng có thể chịu đựng được sức nặng của anh ở phía trên mình được bao lâu? Nàng thật sự quá nhỏ bé so với anh. Có lần nàng chạy tới ôm lấy anh, anh nhấc bổng nàng lên và thốt lên sao lại có thể nhỏ bé thế này nhỉ, như một đứa trẻ, phải, như một đứa trẻ hiểu chuyện, đến mức đau lòng, nhưng anh đâu có biết xót thương để mà đau lòng, anh chỉ thấy sợ, thậm chí sợ cả sự nhỏ bé ấy, nhưng vì sao? Anh là người chủ động cơ mà, vì sao anh lại phải sợ? Anh chủ động chỉ gặp nàng những khi anh chẳng còn việc gì khác, và chỉ khi anh chẳng còn việc gì khác để làm, anh mới cho phép mình gặp nàng. Nhưng anh lại chối ngay khi nàng hỏi anh có phải như thế không. Dẫu vậy, nàng gần như chẳng bao giờ nghi ngờ việc anh muốn nàng, và nàng cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ muốn anh yêu nàng, phải, chưa bao giờ, cho đến khi, đến khi nào?... Nhưng nàng không yêu anh, nên nàng sẽ biến mất, giống như mọi chuyện đã có giữa họ chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng quá thực, quá chi tiết, và quá sống động mà thôi, nhưng nó chỉ là một giấc mộng, không hơn... Ngay cả tồn tại của một sinh vật như nàng, cũng đã luôn là một điều gì đó quá mức không thật...


Có lần nàng bảo năm ngoái em đã mua một cái áo biker chỉ vì anh khoe với em đồ chơi mới của anh, em đã mua nó chỉ để ngồi đằng sau anh, mặc dù em biết điều đó sẽ không bao giờ xảy ra, nhưng em vẫn làm thế Đó là một chiếc HD, niềm mơ ước từ thời sinh viên của anh. Và chính anh cũng không hiểu tại sao, anh lại muốn khoe nó với nàng. Có những thứ được điều khiển từ vô thức, nàng bảo thế, một vùng chìm sâu dưới đáy mà ta chẳng hề nhận biết, nhưng có phải thế không? Hay chỉ là ta không muốn nhận biết, từ chối nhận biết, vì ta quá sợ hãi, sợ hãi sự xâm chiếm và hủy hoại của nó, hủy hoại những thứ mà ta luôn được dạy dỗ, luôn được ấn định từ nhỏ, là thiết yếu đối với xã hội loài người, và những thành viên của nó. Ta chỉ có thể tồn tại nếu được nó, cái xã hội ấy công nhận, hoặc là, ta chỉ có thể công nhận chính ta, nếu ta được nó chấp nhận. Tôi chẳng thể làm gì hơn được, xin lỗi em. Nhưng em sẽ không nhận lời xin lỗi này, rồi em sẽ bảo, anh chẳng có lỗi gì, hình thức với nội dung, xã hội với cá nhân, đều quan trọng như nhau, lựa chọn của anh là gì, đó mới là cái quyết định cho tất cả. Đằng sau mọi lựa chọn, đều là một cái giá phải trả, đều là những điều sẽ đánh mất, và những thứ sẽ phải chịu đựng. Chẳng bao giờ khác được.

Một ngày cuối một năm nào đó, anh ngồi chờ nàng ở văn phòng để đưa cho nàng hai bầu rượu bọn anh tự nấu, và nàng bảo muốn thử. Bằng một cách nào đó, nàng luôn chạm vào mọi nỗi niềm tự hào sâu kín trong anh, sự khác biệt giữa anh và những người khác. Nàng hẹn sẽ đến lấy nhưng rồi mãi vẫn quên, và anh thì chẳng hiểu sao vẫn cứ chờ. Những ngày cuối năm bận rộn và choáng ngợp bởi những nhiệm vụ và trách nhiệm dồn lại cho cả một năm. Việc chờ đợi khi người ta chẳng hề ý thức đến nó, và trong khi bận rộn, cũng không mấy khó chịu. Chỉ đơn giản là mỗi lần nhìn thấy hai bầu rượu, anh lại nhớ ra là nàng vẫn chưa đến lấy. Và nếu như nàng chẳng đến, anh có lẽ cũng sẽ không nhận thức được sự chờ đợi trong vô thức của anh, đúng, lại là vô thức. Cái vô thức mỗi khi trồi lên luôn ném ta vào những hoang mang, sợ hãi, nhưng ý thức thì luôn rất mạnh, và lý trí thì lạnh lẽo, sẽ nhấn chìm không thương tiếc những mối đe doạ với thành trì mà nó đã xây lên, mà một người như anh, bê tông mác một nghìn, một người luôn coi mọi cám dỗ chỉ là những minh chứng cho sức mạnh của lý trí. Một lần nữa, anh choáng váng nhận ra anh đã mong nàng tới đến mức nào, khi nàng gọi bảo anh mang ra cho em nhé, anh không kìm được mà bảo ơ em không vào à, và chỉ một giây sau, thôi để anh mang ra, anh sợ điều gì, tất nhiên, đã rõ, anh sợ bị nàng từ chối. Khi quá mong đợi cái gì, sẽ có một nỗi sợ đi kèm với nó. Vậy mà nàng biết. Một lát sau, nàng đã ở trong văn phòng của anh. Khi ấy, anh vẫn chưa biết là nàng thích anh đến vậy. Nhưng anh đã biết, anh không nên ở một mình với nàng.

Có lần, khi họ nằm bên nhau, nàng nhắc lại chuyện anh từng mời, không, đúng hơn là rủ nàng đến xem một công trình mà anh vừa mới hoàn thành, và nàng đến thật, mang theo một bầu không khí kỳ ảo, như thể tất cả mọi thứ xung quanh được nâng lên, không còn ở trên mặt đất nữa vậy. Mà cách đó năm mươi xăng ti mét, không hơn, không kém. Nàng nói chắc mọi người đều biết em thích anh. Không, làm thế nào mà biết được. Có chứ, anh đừng đánh giá thấp sensor của người khác thế, chỉ là họ chẳng có cách nào để khẳng định thôi. Nhưng vì sao anh lại rủ em đến đó nhỉ? À, cái đó, tất nhiên là vì anh thích em, anh không thấy ư? Im lặng.

Bàn tay nàng nhỏ làm sao, anh chưa thấy bàn tay nào nhỏ bé đến như vây, như một đứa trẻ con. Có những khoảnh khắc, khi bàn tay nhỏ bé ấy lồng vào tay anh, anh không biết mình thực ra nên siết lấy nó, hay buông nó ra. Nhưng anh vẫn luôn biết mình phải làm gì, chẳng bao giờ phải đắn đo dùng dằng. Anh biết bỏ qua những gì cần phải bỏ qua, để giữ cho mọi thứ không chệch hướng ra khỏi tầm kiểm soát của anh và những thứ mà anh cần, anh cũng luôn biết rõ mình cần gì. Anh không cần nàng, có lẽ, nên chỉ một ngày sau khi trở về và chạy đến chỉ để siết chặt bàn tay nhỏ bé ấy, rất chặt, như thể dồn hết những khao khát của những ngày xa cách dài, như thể chỉ cần dồn được hết chúng sang nàng thì anh sẽ chẳng còn liên quan gì đến chúng nữa, anh đã buông bàn tay ra, buông hẳn..

Thời gian họ ở bên nhau nếu quy đổi sang ngày, thì có lẽ có thể đếm được trên một bàn tay. Anh chưa thử, nhưng chắc là không thể hơn được. Một bàn tay thì có những một trăm hai mươi tiếng. Một tuần anh chỉ cho phép mình gặp nàng tối đa là một lần, thời gian họ với nhau là hai tháng, và trong khoảng thời gian đó anh không ở Việt Nam hơn hai tuần, tính ra có lẽ chỉ khoảng hai mươi giờ ở cạnh nhau như tình nhân, và những giờ khác, giả như những người bạn, hoặc là đối tác. Tính tổng tất tật hẳn không thể hơn vài ngón tay, phải, không thể hơn vài ngón tay. Và giờ thì nàng đã biến mất sau khi lấy đi vỏn vẹn có vài ngày trong hơn bốn mươi năm cuộc đời của anh. Chỉ có vài ngày…

Đây không thể là tình yêu, và cũng không thể là một cuộc tình, bởi chẳng có tình yêu nào như thế, cũng chẳng có cuộc tình nào như thế. Nhưng như thế là như thế nào? Nếu được định nghĩa tình yêu, anh sẽ định nghĩa nó như thế nào? 

Vĩnh biệt, tình yêu chưa bao giờ đến…

You burnt me...






tới đâu?

 có một đợt, sau khi đọc xong "ba lối tới hồ" tôi đã để nó lại trên văn phòng, rất lâu, cứ để đó. thậm chí tôi cũng không ý thức được việc nó nằm đó, quyển sách ấy, tất nhiên không phải một mình, nhưng hẳn nó đã ở đó rất lâu trước khi tôi nhận ra và mang nó về nhà. nhưng bây giờ thì chính tôi cũng không định hình được nó đang ở chỗ nào trong cái giá sách, thế nên sáng nay vì quên mất không đi tìm, tôi đã lấy một cuốn mới ở hiệu sách, và khởi sự đọc lại. nhưng hóa ra việc đọc lại không dễ như tôi tưởng, dù tôi biết tôi cần phải đọc trong khoảng thời gian này, đặc biệt cần những thứ moi móc ruột gan mình ra như thế, nhưng lại lỏng lẻo, không bóp nghẹt, không lấy mất đi sự sống, vì thế tôi ráng đọc Bergson, nhưng Bergson thì quá khó để mà nhanh được, và Bachmann, hóa ra đọc lại cũng không hề dễ. 

với Bergson, thực sự là quá lớn, như AH nói, quá "ngợp", một cảm giác giống như trong Nghìn lẻ một đêm, rơi xuống một cái hố đầy ngọc ngà châu báu, quá rực rỡ, quá đẹp đẽ, nhưng không biết phải làm gì, phải sắp xếp, phải nhận lấy nó như thế nào, một sự "rơi thẳng vào nỗi bất lực"..., dẫu vậy, ta biết, chẳng có cách nào khác, ngoài vượt qua...

Và bây giờ, tôi lại để nó nằm đó, “ba lối tới hồ” của tôi, nó nhìn tôi như đang an ủi, rằng nó biết, có rất nhiều lối để đi, nhưng tôi lại chỉ có thể đi vào đúng cái lối đó, dẫu biết cái lối đó là sự huỷ hoại. Một sự huỷ hoại mà tôi chẳng thể nào tránh được, dẫu có một nghìn lần nhận biết, vạn lần tự ngăn… giống như với Th, biết đó là sai nhưng chẳng thể không làm. Mỗi một nhận biết, chỉ làm mọi sự thêm khó khăn, thêm đau đớn, nhưng thế thì đã sao? Vì sao tôi không muốn đi khám, không muốn phải uống thuốc điều trị? Chẳng phải vì chính nó là cái tôi không muốn mất đi nhất, nếu như phải mất đi một thứ gì đó, thà rằng đau đớn…

Và nó sẽ ở đó, niềm an ủi của tôi, ánh sáng yếu ớt của tôi, những ngày này, “ba lối tới hồ”, dẫu tôi chẳng đọc nó…


Tuesday, June 17, 2025

hệ thống tín hiệu thứ nhất

 Từ ngữ luôn là một nỗi bất lực lớn đối với tôi, nhiều lúc bất lực khủng khiếp, vì thông tin thì ập vào ồ ạt và cảm xúc  đến thì nhanh quá, mà suy nghĩ và từ đến lại chậm quá… Giống như tắc đường vậy, một nỗi ngột ngạt và ức chế bủa vây. Chắc vì thế mà tôi phải đọc, và phải học... Nhưng sao không kệ nó như thế, chẳng học mà cũng chẳng đọc, cứ lờ đi, rồi vui vẻ với những cảm xúc dễ dãi, thường xuyên đem đến nụ cười nhưng cũng chán nản ghê người... Liệu sau này nhớ lại tôi có phải hối tiếc với những lúc như thế này không, tôi đặc biệt ít khi hối tiếc vì những chuyện đã qua.

có lẽ tôi cần đọc lại Bachmann một lần nữa, có một điều gì đó cứ thôi thúc tôi, gặp lại một người giống mình...

hôm qua tôi tình cờ đọc lại tin nhắn với Th. cũng có một thoáng nuối tiếc, không phải tiếc vì đã mất đi, mà tiếc vì đã chẳng giữ lại được những điều đẹp đẽ. vì sao tôi cứ phải "mạnh tay" như thế, phải quyết liệt như thế? nhưng rõ ràng tôi không biết cách làm thế nào để khác đi, rõ ràng là tôi không làm được, hay là tôi chỉ đang chống chế?

lại nghĩ đến anh, anh sẽ mãi mãi ở đó ư?


Thursday, June 12, 2025

Bergson

 who teach me to believe

"Chẳng có gì giống vậy trong tiến hóa sự sống. Ở đây sự bất tương xứng hết sức nổi bật, giữa công việc và kết quả. Từ thấp lên cao trong thế giới có trật tự lúc nào cũng chỉ là một nỗ lực vĩ đại duy nhất; nhưng, thường xuyên hơn cả, nỗ lực đó khựng lại, khi bị tê liệt bởi các lực đối chọi, lúc lại lãng trí khỏi những gì nó phải làm bởi những gì nó đang làm, bị hấp thụ bởi hình thức nó đang loay hoay tạo dựng, bị thôi miên vào đó như vào một tấm gương. Cho đến tận những tác phẩm hoàn hảo nhất của nó, trong khi nó có vẻ đã chiến thắng được trước các kháng cự bên ngoài và cũng cả kháng cự của chính nó nữa, thì nó lại phải giao thân cho tính vật chất mà chính nó đã phải đảm nhận. Đó là điều mà bất kỳ ai cũng có thể thí nghiệm bên trong mình. Tự do của chúng ta, ngay cả nơi các chuyển động qua đó nó được khẳng định, tạo ra những thói quen lớn dần, chúng sẽ bóp nghẹt nó nếu nó không được đổi mới nhờ một nỗ lực thường hằng: tính cách tự động của nó. Suy nghĩ nhiều sức sống nhất cũng sẽ đông cứng lại trong công thức biểu đạt nó. Từ quay trở ngược chống lại ý. Chữ giết chết tinh thần. Và sự hào hứng sôi nổi nhất của chúng ta, chừng thoát ra ngoài thành hành động, đôi khi đông cứng lại thành tính toán lạnh lùng về lợi ích hay sự phù phiếm, cái này chọn lấy hình thức của cái kia theo lối hết sức dễ dàng, một cách tự nhiên đến mức hẳn chúng ta có thể lẫn lộn chúng với nhau, ngờ vực sự thành thực của chính chúng ta, chối bỏ lòng tốt và tình yêu, nếu không biết rằng người chết vẫn lưu giữ các đường nét của người sống trong ột khoảng thời gian"

trích chương 2- Tiến hóa và Sáng tạo-Henri Bergson (Nhị Linh dịch).

Wednesday, June 11, 2025

passion

 vì sao tôi không chịu viết, về ngọn lửa đang thiêu đốt tôi...

những ngày như thế này, tôi không sao chạm đất được, dù tôi biết, tôi có quá nhiều điều cần phải để tâm đến, nhưng tôi không sao để tâm đến bất cứ điều gì. tôi không muốn làm gì, kể cả đọc sách. phải, kể cả sách. tôi chỉ muốn chìm trong ngọn lửa kia, để nó thiêu đốt tôi thành tro bụi, không, thiêu đốt lý trí của tôi, nghiền nát nó thành tro bụi...

ngọn lửa của dục vọng, được khơi lên bởi một người mà tôi biết, bằng trực giác, bằng toàn bộ con người tôi, rằng chẳng hề phù hợp. nhưng có gì là phù hợp với tôi đâu? và không phù hợp thì sao? chẳng phải vì người đó mà nó cháy, chỉ như là một ngọn gió, đủ mạnh để hất đi lớp phủ bề mặt, thứ đang giữ cho nó không bùng lên. và khi đã hất đi cái lớp ấy, thì chẳng gì có thể ngăn nó được, dữ dội, nó tất sẽ phá hủy, nhưng phá hủy cái gì? và đến bao giờ?

nhưng rồi nó sẽ tự tàn, có phải không? sau khi đã xong việc phá hủy của nó... 

vậy, có lẽ tôi chẳng nên cố làm gì để ngăn nó lại, cứ mặc nó cháy, để cho nó thiêu đốt và hủy hoại tôi, và rồi sau đó, sau đó thì sao? sau đó là chuyện của sau đó, chẳng phải là đã luôn như vậy?

InTuItIoN is always always always….

 Cảm xúc cứ thế tràn ra, tràn ra, không kiểm soát được, mà cũng đừng cố kiểm soát nó. Lý lẽ và cảm xúc rõ ràng là hai hệ thống hoạt động biệt lập với nhau, và có những tín hiệu truyền thẳng tới cảm xúc mà không hề kịp qua bất cứ bộ lọc nào, nó cứ như thế đi, thậm chí còn chẳng đi qua một giác quan nào mà đâm thẳng vào trái tim, rồi sau đó nó mới quay trở lại với các giác quan, đặc biệt là trực giác, thứ dường như chưa bao giờ sai lầm. Nhưng ngay cả nó, cũng chẳng thể tác động được đến cảm xúc. Chỉ có cách là chờ đợi và chịu đựng, chịu đựng, chịu đựng…

Tuesday, June 10, 2025

Love never dies

 I would like to find a way out

So I pray till I can move on

But there's no reason why

Is there a single right time?

...

Love never dies


Monday, June 9, 2025

share

 Mỗi khi tôi phát hiện ra một điều gì đó lớn lao và gây xúc động, cùng với cảm giác hạnh phúc, một thứ hạnh phúc theo kiểu “mặt trời chân lý” của Tố Hữu, nhưng không phải “chói” qua tim (nó chẳng bao giờ chói, nếu đúng là hạnh phúc đích thực, mà nếu như thế thì hẳn từ mặt trời cũng chẳng đúng), đi cùng với hạnh phúc, là một nỗi đau nghẹt thở…

Hạnh phúc và nỗi đau quấn lấy nhau, và đều gây nghẹt thở. Hạnh phúc thì dĩ nhiên là được tẩm đẫm thứ ánh sáng diệu kỳ của chân lý kia, có thể cũng có một cái gì đấy tương tự như cảm giác ngất ngây khi được nếm một món ăn thượng hạng, nhưng ở một mức độ cao hơn rất nhiều. Nhưng nỗi đau thì sao? ấy là cảm giác mình sở hữu một thứ gì đó quá đẹp đẽ nhưng không thể chia sẻ nó với bất cứ ai, không thể, với bất cứ ai...

nhưng vì sao lại cần phải chia sẻ? vì sao sự chia sẻ, có lúc, lại thậm chí còn quan trọng hơn việc sở hữu? có phải vì con người ta ai cũng cần nhau?

Saturday, June 7, 2025

Mặt trăng

 Tôi có nên viết về nó không? Nỗi choáng váng êm dịu suốt mấy ngày qua của tôi. “Con người ta ai cũng cần nhau mà chị”, một người có vẻ ngoài rất lạnh đã nói với tôi như thế. 

Không phải là tôi đã quen với nỗi cô đơn, mà đâm ra sợ rằng mình sẽ cần phải làm quen với thứ gì ngược lại, chẳng phải là như thế. Người như tôi, dẫu đã răn đe bản thân không biết bao nhiêu lần, thậm chí đã từng cảm thấy xấu hổ (điều mà rất ít khi tôi cảm thấy), vì cái sự cần người của mình, nhưng cũng chưa bao giờ quen được với cô đơn. Gần đây tôi nhận ra rằng, nhận thức vô cùng sâu sắc về một điều đến thế nào, thì cũng không có nghĩa là sẽ làm được như thế, dù cho thời gian có trải ra vô tận, có khi cũng chẳng bao giờ có khả năng làm được. Nếu như cứ cố làm như vậy, thì chẳng qua là bởi vì sự hiểu ra rằng mình chẳng còn lựa chọn nào khác. Và chính vì thế, tôi không ép mình phải cố gắng nữa, tôi chỉ đơn giản là đón nhận mọi điều nếu như chẳng thể khác được, và làm những gì còn lại có thể.

Nỗi choáng váng dịu êm của tôi, như thể có một con dao cứa một nỗi buồn đau mới mẻ vào trái tim tôi, rộn ràng và nhiều xúc cảm. Dẫu biết rằng có thể chỉ là một ảo ảnh dễ dàng tan biến, dẫu biết có thể chẳng đi đến đâu, hoặc có đi đến thì rồi cũng chẳng đâu vào đâu, và kết thúc thì lại thêm một lần tổn thương, thêm một lần vật vã, người ta đâu dễ gì chối từ được một nỗi êm ái ngọt ngào đến vậy, nhất là khi người ta lại trống trải đến thế, không phải chỉ cô đơn. Vậy trống trải thì có gì khác biệt?


Tuesday, June 3, 2025

Searching for the Past

 thanks to Joseph Conrad, the man who teach me who I am and going to be

"Nàng có đẹp hay không, tôi không rõ, nhưng tôi không sao cưỡng lại được sự tồn tại của nàng, dẫu rằng sự tồn tại ấy chẳng mấy khi hiện diện, và mặc cho sự thật là nàng chẳng hề để ý đến tôi. Tôi vẫn thường tự hỏi, tôi bắt đầu để ý đến nàng từ lúc nào. Có lẽ không phải lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, bởi tôi không có bất cứ ấn tượng gì từ cái lần đầu tiên đó (tôi ước gì tôi có). Có lẽ tôi thích nàng không phải vì nàng đẹp, nếu như nàng đúng là đẹp. Có lẽ vì cái dáng vẻ nhỏ bé mong manh nhưng lạnh lùng, nghiêm túc (nàng hầu như chẳng bao giờ thực sự cười) và xa xăm, và chẳng hiểu vì sao, có những lúc, bất chợt gợi cho tôi một điều gì đấy rất mãnh liệt, phải, mãnh liệt. Nhưng vì sao lại mãnh liệt đi cùng một lúc với lạnh lẽo, thì chính tôi cũng không hiểu được. Hay đó là cô đơn. Tôi bỗng mường tượng ra một công thức của cảm xúc lạnh lẽo + mãnh liệt = cô đơn.

Suốt nhiều năm, nàng cứ thế ở đó, chiếm một ngăn tĩnh lặng và riêng biệt trong trái tim nhiều mơ mộng của tôi, như một điều gì đó không ai có thể chạm đến và thay thế được. Trong những năm tháng ấy, tôi đã kịp yêu đương, lấy vợ, và có con. Và nàng thì vẫn ở đấy, trước tôi và trong tôi. Cảm xúc của tôi mỗi lần được thấy nàng của thực tại hiện diện sống động trước mắt dường như vẫn vậy, dịu êm ở một góc, xinh đẹp và buồn bã, không gây hấn, nên hẳn cũng chẳng có nhu cầu phải dứt bỏ. Tôi biết tên nàng, biết nàng đến và đi từ đâu, biết nàng đến thế giới này vào ngày nào, biết chồng nàng, và người tình của nàng, mọi thứ có thể biết về nàng mà không khiến nàng hay biết. Nhưng chỉ có thế, chỉ có thế, và nàng thì vẫn không biết đến tôi, dẫu thỉnh thoảng, nàng vẫn gọi điện nhờ đến tôi khi có việc cần. Mà đôi khi, chẳng hiểu vì sao, nhưng không phải là vì sợ hãi, tôi tránh không gặp nàng.

You are my sunshine, my only sunshine… 

Hẳn vậy, đôi khi tôi cảm thấy, cái góc nhỏ tĩnh lặng ấy chính là mặt trời của tôi, một mặt trời mà người ta  vì đã quá quen với sự hiện diện, đôi khi quên hẳn sự hiện diện ấy, nhưng đấy là một thứ gì soi sáng sưởi ấm, ngay cả vào ban đêm, khi nó đi khuất, khi người ta chẳng còn thấy nó nữa, nhưng nó chẳng bao giờ, không một giây phút nào, sưởi ấm cho con người.”

(chẳng còn nữa đâu)

Monday, June 2, 2025

mệt

 tôi yếu đến độ, không hiểu là do dứa, hay do sáng nay trời trở gió, nhưng dù là do điều gì thì đã đến độ sáng nay tôi lại rơi vào trạng thái bồng bềnh, như thể đang không đứng trên mặt đất mà cách đó một khoảng, liêu xiêu. lẽ ra cần xuống y tế mà ngủ một giấc, nhưng tôi lại cứ cố ngồi đây, 

viết đến dây thì tôi choáng đến độ không thể typing được nữa. trưa nay tôi có hẹn ăn salad nhưng sợ mệt nên tôi đem theo một hộp cháo, tôi mở ra và cố ăn, không tệ, dù ngày nào tôi cũng ăn thứ này. ăn xong thì  tôi đỡ choáng. tuy nhiên vẫn chưa đến giờ nghỉ trưa vì thế tôi tiếp tục Lịch sử tình yêu.

tình yêu. hay tình cảm rất có thể không làm người ta vui, hay sung sướng, nhưng tất yếu sẽ làm người ta mệt mỏi và đau khổ, cho dù điều đó là xứng đáng, chẳng phải chính tôi luôn nói như vậy sao. nhưng kể cả tôi, người-chưa-bao-giờ-muốn-sự-giải-thoát cũng có nhiều lúc nản và mệt mỏi, hay đúng hơn là những lúc mệt như thế này, tôi thấy rất nản... và dạo này, tôi thường xuyên mệt. rất mệt.

Sunday, June 1, 2025

một không một: Zero is also an even number ;), so maybe nothing is even, too?

 đây là post thứ 101 của tôi, con số 101 đối với tôi là một con số đẹp, nó đẹp hơn số 100. Trước đây, tôi thường hay thích những con số chẵn, đặc biệt là chẵn chục, chẵn trăm… vì nó tròn trịa, và đầy đặn, nhưng có vẻ như chẳng có gì tròn trịa, nếu như có vẻ như là có, thì nó cũng chỉ tồn tại ở trên bề mặt, hoặc rất ngắn ngủi. 101 thì khác, nó không chẵn, nhưng nó đầy hứa hẹn, đối xứng, và cô đơn, nhưng không lẻ loi…

những ngày này đối với tôi là những ngày của sự nhận ra, hay với một động từ mỹ miều, là khải ngộ. Việc nhận ra với tôi không phải là việc gì ghê gớm, có lẽ ngày nào tôi cũng nhận ra một điều gì đấy. Nhưng những ngày như thế này thì là hiếm có. Tôi bình yên, tĩnh tại, dù đau buồn.

đau buồn quả thực cũng không có gì là quá tệ, nếu như, tôi không dùng từ chấp nhận nữa, bởi vì chấp nhận có vẻ mang hơi hướng của cưỡng ép và tự lừa đối bản thân, chẳng có gì là chấp nhận ở đây cả, tôi chỉ đón nhận nó, tôi chỉ hiểu ra rằng, nó là tất yếu, rằng những “đòi hỏi”, nếu thực sự nó là “đòi” và “hỏi” thì không phải là “đòi hỏi” người khác, mà nó chỉ đơn giản là tôi không thể sống khác được với những gì tôi đã nhìn thấy, tôi không có khả năng chấp nhận và thoả hiệp để đổi lấy tình cảm, dẫu có khát khao nó đến mấy, dẫu có tự thuyết phục mình đến thế nào…

nhưng sự nhận ra không chỉ có thế, và điều quan trọng nhất cũng không nằm ở đấy…

tôi được nghỉ (học) khoảng 2 tuần nên tôi lại (được) quay về với những quyển sách. những quyển sách bao giờ cũng đáng tin cậy hơn con người. không phải vì tôi thất vọng về con người. những gì tôi vừa nhận ra đủ để lần này tôi không phải trải qua cảm giác thất vọng với một ai, hoặc nếu có, thì cũng chỉ rất ngắn ngủi, chỉ là một phản xạ tự nhiên.

lần này tôi đọc Lịch sử tình yêu của Nicole Krauss. một quyển sách Do Thái, nên tất nhiên là buồn. chẳng hiểu sao có một dân tộc có một bề dày nỗi buồn, nói  bề dày nó cứ stupid làm sao ấy nhỉ. một bề dày thì tức là có thể đo lường. nhưng có thước đo cho nỗi buồn à?

tôi còn biết là tôi nên ở nguyên một chỗ, vì sức khỏe, nhưng đúng là tôi không sao ngồi yên được...


gặp gỡ

có vẻ như tôi vẫn đang ở trong một kỳ ngủ đông, mặc dù tôi cũng không ngủ được thực sự nhiều, vì trà và cà phê cũng không khiến tôi mất ngủ, như chúng đã từng rất dễ dàng tóm được tôi.

tôi không biết mình có thực sự thích tình trạng này không? nó khiến tôi rất khó tập trung vào bất cứ điều gì, mọi thứ đều cứ trôi bồng bềnh trước mắt tôi, tôi không muốn và cũng không cảm thấy mình có năng lực nắm lấy bất cứ điều gì, bởi nỗi sợ sẽ thức giấc, giấc ngủ đông êm đềm sẽ chấm dứt, nhưng đôi khi tôi cũng sợ chính mình sẽ biến mất trong giấc ngủ.

ngày hôm qua tôi đã có một cuộc gặp 

note này đã viết từ mấy tháng trước mà cảm xúc từ cuộc gặp vẫn chưa đủ để viết cho xong. đôi khi một mong mỏi ngủ yên ở rất sâu bỗng nhiên bị đánh thức dậy sẽ gây ra sự choáng, khiến ta bị ngợp trong nỗi choáng váng ấy mà tưởng rằng ta đã gặp được điều gì ghê gớm lắm

thực ra cũng không quá tầm thường, nhưng cũng chưa phải thứ mà ta tưởng là ta đã gặp…


tin

 có lẽ người ta ứng xử kỳ lạ như thế là vì người ta không tin tôi, hoặc có thể vì người ta không tin chính bản thân mình. nhưng một điều đơn...