Wednesday, June 18, 2025

tới đâu?

 có một đợt, sau khi đọc xong "ba lối tới hồ" tôi đã để nó lại trên văn phòng, rất lâu, cứ để đó. thậm chí tôi cũng không ý thức được việc nó nằm đó, quyển sách ấy, tất nhiên không phải một mình, nhưng hẳn nó đã ở đó rất lâu trước khi tôi nhận ra và mang nó về nhà. nhưng bây giờ thì chính tôi cũng không định hình được nó đang ở chỗ nào trong cái giá sách, thế nên sáng nay vì quên mất không đi tìm, tôi đã lấy một cuốn mới ở hiệu sách, và khởi sự đọc lại. nhưng hóa ra việc đọc lại không dễ như tôi tưởng, dù tôi biết tôi cần phải đọc trong khoảng thời gian này, đặc biệt cần những thứ moi móc ruột gan mình ra như thế, nhưng lại lỏng lẻo, không bóp nghẹt, không lấy mất đi sự sống, vì thế tôi ráng đọc Bergson, nhưng Bergson thì quá khó để mà nhanh được, và Bachmann, hóa ra đọc lại cũng không hề dễ. 

với Bergson, thực sự là quá lớn, như AH nói, quá "ngợp", một cảm giác giống như trong Nghìn lẻ một đêm, rơi xuống một cái hố đầy ngọc ngà châu báu, quá rực rỡ, quá đẹp đẽ, nhưng không biết phải làm gì, phải sắp xếp, phải nhận lấy nó như thế nào, một sự "rơi thẳng vào nỗi bất lực"..., dẫu vậy, ta biết, chẳng có cách nào khác, ngoài vượt qua...

Và bây giờ, tôi lại để nó nằm đó, “ba lối tới hồ” của tôi, nó nhìn tôi như đang an ủi, rằng nó biết, có rất nhiều lối để đi, nhưng tôi lại chỉ có thể đi vào đúng cái lối đó, dẫu biết cái lối đó là sự huỷ hoại. Một sự huỷ hoại mà tôi chẳng thể nào tránh được, dẫu có một nghìn lần nhận biết, vạn lần tự ngăn… giống như với Th, biết đó là sai nhưng chẳng thể không làm. Mỗi một nhận biết, chỉ làm mọi sự thêm khó khăn, thêm đau đớn, nhưng thế thì đã sao? Vì sao tôi không muốn đi khám, không muốn phải uống thuốc điều trị? Chẳng phải vì chính nó là cái tôi không muốn mất đi nhất, nếu như phải mất đi một thứ gì đó, thà rằng đau đớn…

Và nó sẽ ở đó, niềm an ủi của tôi, ánh sáng yếu ớt của tôi, những ngày này, “ba lối tới hồ”, dẫu tôi chẳng đọc nó…


No comments:

Post a Comment

tin

 có lẽ người ta ứng xử kỳ lạ như thế là vì người ta không tin tôi, hoặc có thể vì người ta không tin chính bản thân mình. nhưng một điều đơn...