Thursday, August 29, 2024

the pain, the body and the soul

 khi nhắn tin cho nó, cô đã bắt đầu thấy khó chịu, nhưng chính cô cũng không ngờ, khi chuyện diễn ra có vẻ đúng như cô dự đoán, cô lại cảm thấy khổ sở đến thế, mà không biết là vì sao?

chẳng lẽ tình cảm của cô với người đó lại lớn đến thế? đến mức mà cô thấy trái tim như bóp chặt lại, bí bách, khó thở… cô phải rất cố gắng để có thể bắt mình trông giống như bình thường, khi đang ở chỗ làm, cô chỉ muốn trốn đi một chỗ, và nếu như có thể, thì khóc…

phải chăng đúng là số phận của cô là như thế, là cần phải cô đơn, phải khổ sở, và phải đau lòng, phải làm những thứ trái với lòng mình, không phải thế sao? bởi vì ngay cả hối tiếc cô cũng không dám, có gì để mà hối tiếc đâu, bởi vì đã không dám, đã chọn sự an toàn, nên giờ làm sao mà dám hối tiếc?

nhưng ngay cả khi biết trước là sẽ hối tiếc, sẽ phải hối tiếc, cô cũng vẫn không thể làm khác được, không hiểu vì sao, điều gì đã ấn định rằng cô, một người luôn hành động theo tình cảm, lại không thể làm khác đi được? như thể có một bàn tay vô hình nào đó vừa cùng một lúc bóp nghẹt trái tim cô, và khoá chặt cơ thể cô lại khiến cô chẳng thể làm gì với nó. nhưng còn linh hồn thì sao? chẳng có gì thể khoá chặt linh hồn…

nhưng không phải đâu, tình cảm có gì đâu mà sao có thể sâu thế được, nếu như nó sâu thế, nếu nó thực sự mạnh mẽ, thì bàn tay nào có thể cản được nó? vẫn còn có thể cản được, thì có nghĩa là nó không đủ lớn! nhưng vì sao lại thấy đau thế…

vừa gặp người cũ, người ta đang rất buồn, thậm chí là rất thê thảm, nhưng vẫn cười với cô i như thể chẳng có gì xảy ra. con người ấy lấy đâu ra ngần ấy sức mạnh? hay thực ra ai cũng thế, nếu không chết, thì cái gì cũng sẽ chịu được thôi... phải, cái gì cũng sẽ chịu được thôi. đau đớn, thì cũng là một chuyện bình thường. không đau gì, ấy mới là trái với tự nhiên. con người, hoặc những người như cô, những linh hồn đã định là sẽ bị đọa đày, thì không đau mới là bất bình thường. khi không đau gì, ắt sẽ trống rỗng. ngay kể cả hạnh phúc, cũng gây đau đớn, vì biết trước rằng nó chẳng thể dài lâu...

hai người đau, dù rất hiểu nhau, rất thương nhau, và thậm chí là rất đồng cảm với nhau, nhưng vì sao không thể ở bên cạnh nhau, và chữa lành cho nhau? phải chăng đời sống là như thế, là cứ phải đau...

những cơn đau thì lúc nào cũng có ý nghĩa, và chúng dạy cho người ta nhiều thứ, nhưng có bao giờ chúng kết thúc không? nhưng cái gì kết thúc, đau đớn hay là những bài học? đau thì làm sao có thể hết được, chừng nào ta còn thở, đến khi hết thở thì linh hồn, linh hồn có còn đau không? còn những bài học, có lẽ, nếu không muốn học, nếu có khả năng lờ nó đi, thì sự rỗng cũng có thể làm giảm đau, phải, giảm đau, nhưng sự rỗng có khi còn khó chịu đựng hơn sự đau.

nhưng những ai cứ bảo cô đang hưởng thụ sự đau đớn, một dạng người thích ngược, thì không đúng đâu. có ai mà thích được sự đau, có ai mà không sợ phải đau, nếu không thì đã không việc gì phải phòng bị ghê gớm thế (nhưng chẳng bao giờ phòng được). chỉ là nếu phải chọn giữa đau đớn và trống rỗng, thì cô sẽ chẳng bao giờ có khả năng chọn sự trống rỗng, thực ra đã nhiều lần chọn, nhưng rồi chẳng bao giờ chịu đựng nổi cái cảm giác ăn mòn linh hồn ấy…

cô bỗng nghĩ, có phải tất cả những thứ đang diễn ra đúng là một vòng nghiệp quả, chỉ bởi vì cô đã không tự mình gánh chịu tất cả những nỗi đau mà định mệnh giáng xuống đời cô, mà đi tìm người khác để cầu cứu, để làm giảm nhẹ đi sự trừng phạt, nếu đó đúng là trừng phạt, và có lẽ, vì thế cô đã không học hết được bài học mà cô cần học, và rồi, chính những sự cầu cứu mà cô đã nợ, chúng quay lại dạy cho cô bài học của lần sau, còn đau hơn lần trước, lần này, cái có thể sẽ mất đi không chỉ là tình yêu, mà còn là tình bạn, chỉ vì cô đã dựa dẫm, đòi hỏi ở tình bạn ấy vào lúc suy sụp nhất, một điều không nên đòi hỏi…

giống như lấp một chỗ trống lớn bằng một chỗ trống nhỏ hơn, nhưng rồi cái chỗ trống nhỏ ấy, nó rồi cũng sẽ toác ra, thành một chỗ trống mới, có thể không rộng hơn, nhưng sâu hoắm, biết bao giờ, và làm cách nào đây để tự mình làm đầy nó được? hay là chẳng bao giờ, hay là phải chấp nhận, giống như chấp nhận rằng cô chỉ cao hơn mét rưỡi, và chưa bao giờ đẹp đủ như cô muốn, nhưng chấp nhận hình thức thì sao mà dễ…

nhưng ban đầu, thì đâu thể nhận ra, ngất ngây trong thứ ánh sáng rọi vào những góc tối và trống hoác của tâm hồn, người ta đâu thể nhận ra đó không phải là ánh sáng dành cho mình, nó chỉ đang trên đường đi của nó, quét qua một vòng, giao điểm nằm ở đấy, nhưng không dừng lại, nó sẽ rời đi mất, và bóng đêm trở lại, còn sâu thẳm và đáng sợ hơn…

chỉ có một cách duy nhất ư? chấp nhận rằng bóng tối mới là thứ thuộc về mình?

trời thì nóng và oi ả phát điên, sáng sớm nay lúc đi tập cô cũng cảm thấy cơ thể nhức nhối và rệu rã, lúc tập xong, gần như mất hết sức lực, chỉ muốn ngất đi. ấy thế mà khi cơn đau ập đến, cô không còn cảm nhận được nóng lạnh, hay đau đớn, mệt mỏi của thể xác nữa, thậm chí, không buồn ngủ, dù rất buồn ngủ, tất cả chỉ còn lại một cảm giác tê bì, mụ mẫm, như thể cái cơ thể kia là một thứ tách rời với cô, cô không còn cảm thấy nó nữa… nếu như còn một cảm giác nào chung giữa cô và nó thì chỉ có một: khó thở…

Wednesday, August 28, 2024

Having to feel

 Có những cảm giác đúng là không thể gọi được tên. 

Ví dụ như khi ta phải thúc đẩy một sự việc mà ta cực kỳ không muốn nó xảy ra, vừa sợ hãi, vừa đau lòng, vừa không can tâm... mà thế cũng vẫn chưa đủ, nhưng lại cũng nghĩ nếu nó xảy ra thì sẽ tốt cho những người mà ta yêu quý, nên phải làm thôi, còn ta thì đằng nào mà chả đau, đau như thế này hay như thế kia thì cũng vẫn là đau, còn yêu thương, còn trao đi tình cảm, là sẽ còn đau buồn, nhưng đau thì cũng là sống, cảm giác đè nặng ở trái tim vẫn là một cảm giác chứng tỏ rằng ta vẫn có trái tim, rằng nó vẫn đầy, chứ không rỗng, và phải chăng vì quá đầy nên mới nặng? Và sung sướng hạnh phúc đến mấy, thì cũng chỉ là thời điểm, cùng lắm thì là giai đoạn, rồi cũng sẽ qua đi mà thôi…


"Having to feel was a big responlibity"...

Monday, August 26, 2024

Lucky *

 trong lúc chờ "too much of Life" của Clảice Lispector về thì tôi dự định sẽ sống những ngày hời hợt, không sách, không viết, và nếu có thể, thì không nghĩ

cũng chẳng hiểu thực ra những chòm sao chiếu vào bản mệnh của tôi có thật là ảnh hưởng đến cái sự nghĩ không lúc nào ngưng nghỉ của của tôi không, nhưng đúng là có những lúc thấy quá tải với những suy nghĩ quá nhiều, và biến đổi với một tốc độ quá nhanh, như F. nói ấy, chưa kịp nghĩ thì suy nghĩ tự nó đã chạy xong đâu đấy rồi. 

sáng nay bỗng tôi hình dung ra khuôn mặt của một đứa đồng nghiệp mới chuyển đến chưa được lâu, nó là con trai của sếp cũ trong Ban, và giờ thì đang là Lãnh đạo của H.O. nhìn vào nó, ai, nếu nghĩ, chắc là cũng sẽ nghĩ rằng nó là tập hợp của tất cả những gì là gen lặn nơi bố mẹ nó. thấp bé, xấu xí, đen đúa, xấu đến cả cái dáng đi, và trên mặt không có lấy một nốt của cảm xúc. và nó đến đây, cũng chỉ đóng vai trò bình vôi thì phải, tôi không quan tâm, nhưng có vẻ như nó cũng chẳng làm việc gì mấy. vợ nó thì cao to, nhưng mặt cứng đơ thẩm mỹ, trông chẳng khác gì một ma nơ canh, nhưng ma nơ canh có lẽ còn đẹp hơn, còn nhiều cảm xúc hơn. tại sao tôi lại nghĩ đến nó, khi tôi không mảy may quan tâm. có lẽ chính bởi vì giữa tôi và nó chẳng có gì liên quan, không có lấy một cái gọi là "điểm chung", tôi bỗng nghĩ, một đứa như thế, liệu có bao giờ nghĩ? và không nghĩ, thì nó có hạnh phúc hơn tôi không. thực ra trông nó cũng chẳng có vẻ gì là khổ sở.

nhưng nghĩ thế để làm gì? dạo này tôi đâu còn ham hố cái gọi là hạnh phúc nữa, có vẻ như tôi đã hiểu ra, hạnh phúc chính là thứ hạt cứng dành cho người "không răng" như tôi. "hạnh phúc" hoặc chỉ là một thứ hư ảo trong những khoảnh khắc của cuộc đời, hoặc đó chỉ là số phận của tôi, hoặc có thể, tôi thiếu đi cái năng lực hạnh phúc bền lâu... hôm qua còn có đứa bảo tôi "tự làm khổ mình"? có vẻ như là thế, trong mắt người khác, nhưng trong mắt bạn bè thì kể ra cũng hơi chán, cũng còn may, tôi đã đủ kiên nhẫn hơn nhiều, và cũng còn may, rạn nứt đã dạy cho chúng tôi bài học chấp nhận sự khác biệt, và trân trọng sự yêu thương... "hạnh phúc" có thể không có, nhưng "yêu thương" thì vẫn rất nhiều...

và tôi vẫn chưa dứt được những suy nghĩ về em, mặc dù có vẻ như sau cái hôm uống lại Margarita sau hôm uống với em một lần nữa, tôi đã gọi ra được hình thức của những hỗn loạn nội tâm từ vài tháng nay, và nhận ra, cực kỳ rõ ràng, một lần nữa, tôi lại rơi vào một thứ bất khả. điều này thực ra cũng đã được nhận ra ngay từ đầu, nhưng tình cảm, và nỗi mong muốn được chia sẻ, được giảm bớt gánh nặng của cô đơn, đã khiến cho tôi vẫn cứ hy vọng một điều gì đấy, cũng gần như là một ngôi sao may mắn, sẽ rơi xuống, cho tôi. nhưng có vẻ như các ngôi sao may mắn đã rơi xuống quanh tôi quá nhiều rồi, nhưng lại không rơi trúng, thì chẳng còn ngôi sao may mắn nào nữa đâu. nhưng may mắn là gì nhỉ? may mắn liệu có mãi mãi sẽ là may mắn không? kể cả may mắn ấy nó có đến đi chăng nữa, thì liệu có gì đảm bảo rằng, sau này sẽ không thất vọng chính vì cái sự may mắn ấy của ngày hôm nay. đâu phải là tôi chưa biết?

thực ra, đúng là, sự thật là,phải nói đúng ra là, thực tế trông thấy được là, hiển nhiên là... tôi đã may mắn hơn rất rất nhiều người rồi, và có vẻ như là, hơn vị đồng nghiệp ở trên kia...

Clarice Lispector

 FEAR OF THE UNKNOWN (EXCERPT)

June 3, 1972.

So that was happiness. At first, she felt empty. Then her eyes filled with tears: this was happiness, but ah, how very mortal I am, how love for this world transcends me! Love for this mortal life was killing her softly, little by little. And what do you do when you're happy? What do I make of happiness? What do I make of this strange, penetrating peace that is already beginning to hurt me like an anguish and like a great silence?

To whom do I give this happiness that is already beginning to wound me a little and which frightens me? No, she did not want to be happy. Out of fear of entering unknown territory.

She preferred the mediocrity of a life she knew. Then she tried to laugh to hide this fatal, terrifying choice. And she thought, with a falsely jocular air: "Being happy? God gives nuts to people who have no teeth." But she didn't find it funny. She was sad, thoughtful. She would return to her daily death.


Gần đây, trong những cơn đau đớn về thể xác, tôi nghĩ phải chăng những cơn đau đấy cũng là một phần của chính tôi, chúng cũng như những phần khác cấu thành nên con người tôi, và cũng một phần bởi chúng, nên tôi mới chính là tôi, là tôi của ngày hôm qua, của ngày hôm nay và của ngày mai... Nếu như không có những cơn đau đớn ấy, làm sao tôi có thể hiểu được những nỗi đau của người khác, sao tôi lại có năng lực đồng cảm, năng lực chữa lành, năng lực đi sâu vào tận bên trong của sự đau, năng lực hiểu mà không cần lý lẽ... Vì thế, đau, cả về thể xác và tinh thần, cũng chẳng có gì là không tốt... Vấn đề chỉ là sự đối diện, sự thấu hiểu, và sự giác ngộ đi được đến đâu, và còn là ở chỗ, kể cả sự hủy hoại, đôi khi cũng là sự bắt đầu của tái sinh, vì thế hủy hoại có lúc cũng cần thiết... 


Kể cũng lạ, mới năm ngoái thôi và năm nay mà sao thấy khác quá nhiều. Mười mấy năm dậm chân tại một chỗ, tuy rằng bên ngoài thì thay đổi qua nhiều, nhưng bên trong hầu như chẳng có gì khác mấy. Ấy thế mà mới có chưa được hai năm, cứ như phải bằng 10 năm trước đó cộng lại. Mà sao lắm những con số, những so sánh, những định lượng thế không biết? Chắc sắp tới phải dành hẳn một tháng cho sự dễ dãi, để bắt đầu lại một việc khác, để stop, cứ cho là tránh né đi, nhưng có lúc cũng cần phải né, và để restart....


Chờ "Too much of Life"...

Saturday, August 24, 2024

farewell


 hôm nay là ngày hai mươi tư tháng Tám, và cô thì đang uống Margarita, uống Margarita và nhớ cậu ấy, hay vì nhớ cậu ấy nên cố tình uống Margarita, không một giây do dự khi người ta hỏi cô uống gì, không cả xem menu, điều mà chưa bao giờ cô không làm, cứ như thể cái quyết định ấy đã nằm ở đấy tự bao giờ, và cứ như thể nó thì độc lập với cô… Nhưng cô, bao giờ thì cô sẽ quên hẳn, không, bởi giữa cô và cậu ấy thì có gì để quên? Phải nói rằng bao giờ thì cô sẽ tỉnh dậy, bao giờ thì giấc mơ này mới chấm dứt?!

ngày hai mươi mốt tháng Tám, lẽ ra cô hẹn với các bạn cô ăn tối, nhưng vì một lý do nào đó, chuyển thành ăn trưa, thế là bỗng nhiên buổi tối rỗng ra. Cô bèn đặt lịch hẹn spa. Đi spa bây giờ thì lại gắn liền với đi về phía gần nhà người đó, cho nên cô lại nghĩ đến chai rượu tequilla mà cô đã mua cho cậu ấy, nhưng chưa gửi, và cũng chẳng biết sẽ gửi hay không. Mua thì chỉ vì một lời hứa vu vơ, muốn quên mà không quên nổi, còn chuyện có đưa hay không, thì có lẽ, có lẽ, sẽ không phải do cô quyết định. 

độ này trời cứ mưa là cô hay nghĩ đến cậu ấy. cô thích mưa, nhất là mưa to, thật to, như thể mưa to thì gột rửa tất cả những bụi bặm của thế giới ngoài kia, tiện thể cũng gột rửa luôn cả những bụi bặm trong lòng vậy. dưới trời mưa thì không thể và cũng không phải giấu diếm điều gì, như thế thì thật buồn, nhưng buồn thì có gì mà không tốt đâu, nhất là khi buồn mà không cần phải cố giấu, phải tự đánh lừa chính mình. Khi mưa thì nỗi buồn trở tự nhiên cũng lấp lánh, âm thanh của nỗi buồn thì hình như nếu không giống i hệt thì cũng có cùng nhịp điệu với tiếng mưa rơi, còn hình ảnh của nó thì hẳn là sẽ giống như những hạt mưa nhỏ trên lớp cửa kính ô tô, long lanh, nhìn thì giống như những giọt nước mắt cứ chảy mãi, cứ như thể ai đó ở trên kia đang khóc cùng với cô, còn buồn hơn cả cô vậy, vì thế nỗi buồn của cô thì thật nhỏ bé, và thật hết sức bình thường, chẳng có gì là ghê gớm, nó cũng chỉ là một điều tự nhiên như tất cả những điều tự nhiên trên trái đất này, như thể nếu như cô chẳng buồn gì, thì mới thực là trái với tự nhiên.

và như thể là trời mưa, thì cô có quyền nghĩ đến cậu ấy, mà không cần phải tránh né, và có quyền gặp cậu ấy, mà có thể bỏ qua tất cả những lý do ở trên đời này.

ấy thế mà, bằng một thế lực nào đó, lần thứ ba dưới trời mưa, cô vẫn bỏ qua cậu ấy. lần thứ ba, cô đã đến được tận khu chung cư ấy, và ở dưới tầng 1 vẫn dưới mưa to, lấy rượu và ô ở sau xe, và ngồi trong xe gần hai mươi phút với hy vọng rằng đột nhiên cậu ấy sẽ xuất hiện, sẽ gõ cửa kính xe và bắt cô lên nhà, để cô không còn cần phải lựa chọn lòng kiêu hãnh thay vì chọn tình cảm, bởi ngay từ khi mang chai rượu từ cơ quan xuống xe, ngay từ khi chọn kèo rằng trời mưa thì mới mang rượu cho cậu ấy, khi trên cái app weather báo là phải đến nửa đêm thì mới mưa, khiến cô ngỡ ngàng khi thấy trời mưa như trút khi bước ra khỏi spa, cô đã biết rằng cô không thể vượt qua lòng kiêu hãnh của chính mình, cho dù đã đến tận tầng 1 của khu chung cư ấy, và cho dù đã tự thuyết phục mình đến tận hai mươi phút. nhưng bằng một thế lực nào đó, cuộc điện thoại của đứa bạn đã đến đúng lúc để kéo cô khỏi giấc mơ mà cô muốn tin là có thật, nhưng không thể dẫu nó mang dáng vẻ của một thực tại, một thực tại nhưng không phải là một thực tại ở thế giới của những thực tại tàn khốc đến thế, về với thực tại, và ở thực tại tàn khốc ấy, mưa đã tạnh tự bao giờ.

cô đã bỏ qua cậu ấy một lần nữa, ngoan ngoãn nghe lời cả lý trí và trực giác mách bảo, lần này thì đúng là cả lý trí và trực giác, cho nên thật vô ích khi cố gắng chống lại chỉ bằng một tình cảm đặt không đúng chỗ, không phải là không đúng người, mà chỉ là không đúng chỗ, bởi thế nên sự mách bảo rằng chỗ của một tình cảm như thế thì chẳng thể là ở đây, nhất khi điều mà cậu ấy cố gắng lờ đi, bao giờ lại cũng chính là thực tại của cô, thực tại mà chính nó lại là một giấc mơ của một cô-khác-cô, cái sự mách bảo ấy nó mạnh đến mức mà, trong suốt cả cái quá trình dường như đã cực kỳ thuận lợi để tạo điều kiện cho cô lờ nó đi, buổi tối thì bỗng nhiên rỗng ra, trời thì đã mưa không dự kiến, và xe thì đã được lái đến tận nơi (nhưng ai đã lái thì cô không chắc, hẳn đó không chỉ là cô, nếu là cô), rượu thì đã được đặt cẩn thận vào túi, chỉ còn một nhịp nữa thôi, một cái bước chân, ấy thế mà vẫn không thể đủ, cuộc điện thoại đã không thể đến chậm hơn, và cô đã không cách nào làm được, nhưng cô thì vẫn luôn biết là mình không thể, biết ngay từ đầu. Dẫu thế thì vẫn phải thử, dẫu thử chỉ là để biết chắc là không thể, chỉ là để không có lần thứ tư nữa.

mưa đã tạnh, và cô thì vượt qua một trận tắc đường khủng khiếp hậu quả của một thực tại của những giấc mơ đã can thiệp vào cái thực tại của những lầy lội, ùn tắc, bẩn thỉu, và cả ngột ngạt nữa, vì cơn mưa không đủ lâu, hay vì khói xăng quá nhiều? khói xăng thì bao giờ cũng quá nhiều, nhưng người ta đâu thể từ bỏ được nó, ít ra là bây giờ, ngay cả đến cô, cũng đang góp phần vào cái sự nhiều ấy, mà không có cái khói xăng ấy, thì cơn mưa chắc gì đã đẹp đẽ đến thế, vì chẳng có cửa kính, và người thì ngấm nước sũng sĩnh thì xấu xí, và có khi lại nhũn ra, thì có khi còn đã đi thẳng về nhà, chứ đâu phải đấu tranh với thuyết phục gì, cái lòng kiêu hãnh chẳng để làm gì kia? thực tại bao giờ cũng khắc nghiệt như thế, kể cả thực tại của những giấc mơ cũng chẳng bao giờ được trọn vẹn.

nhưng giờ, hai mươi tư tháng Tám, cô lại chọn chìm vào giấc mơ của thực tại bằng một ly Margarita…

ly Margarita được pha rất khéo, rất êm, không một nốt thừa hay thiếu của rượu, hay là chanh, hay là gì đó nữa mà cô không biết, nhưng chính vì quá khéo và quá êm, nên nó thiếu đi một cái gì đó, một cái gì đó để kéo tuột người ta đi thẳng đến chỗ mà người ta nghĩ sẽ đến được sau một ly Margarita, thay vào đó người ta rơi vào một thứ lưng chừng, an toàn, dễ dãi, vừa đủ hưng phấn, nhưng không rủi ro, nhưng cô thì muốn rủi ro sao? nếu thực sự muốn rủi ro thì ly cocktail an toàn và êm ru này đã không phải là thứ dành cho cô. Đúng thế, an toàn thì bao giờ cũng dễ. Và cái mà mình lựa chọn thì bao giờ cũng chính là điều mà mình muốn, dẫu có nguỵ biện đến thế nào.

ly Margarita của cậu ấy thì không thiếu cái vị đó, nhưng là bởi vì thiếu rượu, hay thiếu chanh, hay vì cậu ấy, hay sự thiếu ở vị giác mà cô cảm nhận được hoá ra lại là sự thiếu đi sự hiện diện của cậu ấy, có thể sự hiện diện ấy khiến Margarita có một vị khác, nồng nàn hơn, cái sự nồng nàn mà cô đã cố che giấu, cố kiểm soát nó, khi nó tìm cách kiểm soát cô, và khi cô mơ màng ngồi trên ghế sofa bên cạnh cậu ấy, thì nó và cô đang hoà hoãn với nhau, cả hai đều chỉ đang chờ đợi cậu ấy mà thôi… chờ đợi điều mà cô biết trước là sẽ xảy ra nhưng lại nghĩ là nó không thể xảy ra, và rồi nó đã xảy ra như cô biết trước nhưng tự  nó lại mang đúng cái dáng vẻ mà cô đã nghĩ nếu xảy ra thì nó sẽ không như thế, đó là bởi vì cậu ấy, hay bởi vì suy nghĩ của cô đã dẫn dắt cả cô và cậu ấy, hay là vì suy nghĩ của cậu ấy đã dẫn dắt suy nghĩ của cô, hay chẳng qua chỉ đơn giản là vì hết rượu, là vì thực ra vẫn chưa đủ vị của rủi ro…

và dẫu muốn mơ thì lúc này cô lại chẳng thể mơ, thực tại của thực tại kéo cô đứng dậy khi ly nước còn đang dang dở, dẫu cô cố níu kéo bằng một hơi gần nửa ly còn lại, nhưng nó vẫn không đủ để mơ, vì nó quá êm, và vì thực tại thì bao giờ cũng quá mạnh, nó lôi cô lên xe đi về khu villa cùng những người khác, rồi cũng nó, lôi cô đi bộ quanh khu để hy vọng một giấc ngủ sẽ vỗ về được hơi men chẳng đủ để mơ nhưng lại đủ hưng phấn để không thể ngủ. 

và đúng là cô không ngủ được, một lần nữa, bởi tequilla và chanh, và muối, và những gì nữa cô không biết, và cũng không muốn biết, và sẽ không bao giờ muốn biết về sau này nữa.

đôi khi cô có một mong muốn vớ vẩn, thật hết sức vớ vẩn, nhưng cũng hết sức tự nhiên, nhưng những mong muốn tự nhiên đều thường bị coi là vớ vẩn, khi mà nó bị lạc nhịp với những chuyển động của thế giới, rằng một lúc nào đó, đứa bạn của cô, cái đứa đã đưa cô đến với cậu ấy, sẽ làm một điều gì đó khiến cho cậu ấy đổi ý, nếu như cậu ấy có khả năng (khả năng ở đây thì chỉ là một cái gì đấy ngược lại với năng lực, nhưng ngược lại với năng lực thì cũng chính là một năng lực) thay đổi điều mà cậu ấy đã quyết định. Nhưng kể cả khi điều ấy thực sự xảy ra, sự tác động của bạn cô và khả năng thay đổi quyết định (và cô biết nó sẽ không xảy ra), như thế thì sao? Cô và cậu ấy sẽ lao vào nhau sao? Cả hai đều có thứ năng lực ấy sao? Và rồi thì sẽ thế nào nữa. Và chính vì không thể tưởng tượng ra được gì hơn, thì cô đã hiểu rằng mọi chuyện chỉ có thể là như thế này, chỉ có thể như một ly Margarita vừa đủ độ, đủ để người ta nhận ra, hưng phấn cũng chỉ có thể đủ cho một cơn mơ, chứ không bao giờ là đủ cho một nỗi dằn vặt, càng không đủ cho một cuộc đời, nhất là một cuộc đời từ chối sự an toàn và dễ dãi. Và chính vì hiểu được, vì đã nhận ra sau ly Margarita và sau đó nữa là tequilla nguyên chất của ngày hôm đó, trên căn hộ của cậu ấy, dù đã cực kỳ khao khát điều ngược lại, nhưng sức mạnh của trực giác đã kéo tuột cô trở về. không phải chỉ là về nhà, mà là về với thực tại của thực tại. và cũng chính nó đã khiến cô từ bỏ, ngay cả khi đã gần như đã cho phép mình đầu hàng tình cảm và đã đi tận đến nơi, chỉ còn thiếu một bước duy nhất nữa thôi, nhưng lại chẳng khác gì thiếu tất cả. Phải, đúng là thiếu tất cả những gì thiết yếu nhất.

Và, dường như là còn có cả một sự thanh thản ở cái việc lao vào trận tắc đường ngột ngạt vào chiều muộn ngày hai mươi mốt tháng Tám ấy, thanh thản ngay kể cả trong sự nuối tiếc. Nhưng đâu chỉ là thanh thản, hình như, còn có cả sự đắc thắng và hài lòng của lý trí, như thể nó chưa bao giờ hài lòng đến thế khi đã chính mình tự dẫn mình vào trận tắc đường, điều mà nó vốn căm ghét nhất, chỉ bởi vì nó đã thoát được một điều còn đáng kinh sợ hơn rất nhiều. Lý trí thì hình như bao giờ cũng biết sợ.


Tuesday, August 20, 2024

The SELF


 Trưa nay cô có hẹn với một đám bạn, dẫu chẳng thân lắm, nhưng cứ rủ mãi thì cũng chẳng có lý do gì để từ chối, và cô cũng chẳng hề có ý định từ chối. Thế nhưng càng gần đến lúc đi, thì cô lại càng chẳng muốn đi. Có gì mà hay đâu, những câu chuyện buôn phường bán chợ, chuyện người này người nọ, và nghe thằng bạn không ngừng mồm lúc nào cợt nhả, tán nhảm những thứ chẳng có ý nghĩa gì mấy với cô lúc này. Thế là cô kiếm cớ để hoãn cuộc hẹn lại, ấy thế mà thế nào, cuối cùng lại vẫn không hoãn được. Nhưng buồn cười ở chỗ, sau khi đã tìm cách hoãn mà không được, thì cô lại không mấy khó chịu vì cuộc hẹn nữa, i như thể đây không còn là trách nhiệm của cô, rằng cô đã thử tìm cách từ chối, thì cô có thể nhẹ lòng vì điều ấy chứng tỏ cô không hề muốn cái cuộc hẹn ấy, như thế, có nghĩa là, rõ mồn một. một phần nào đấy, không ít quan trọng, trong cô, đã muốn nó, cái cuộc hẹn ấy.

Nhưng nó thì có ý nghĩa gì đối với cô? Hay chỉ đơn thuần là nhu cầu giao tiếp, nhu cầu được nói chuyện, được phát biểu ý kiến, được thể hiện quan điểm, được nhận ra, dẫu chỉ bởi những nhân vật chẳng quan trọng gì mấy. Nhưng những nhân vật quan trọng, thì đang ở đâu?

Sáng nay, khi chat với đứa bạn, một lần nữa cô lại khóc, nhưng nó thì không biết. Thực ra cũng chẳng phải là khóc, chỉ một vài giọt nước mắt thôi, cho những cuộc tình, thậm chí còn chẳng biết có đủ để được gọi là một cuộc tình không, mãi vẫn không thôi ám ảnh. Có khi chẳng phải là do nhân vật đó là ai? Chẳng quan trọng họ đóng vai trò gì trong những vở kịch của cuộc đời cô, mà vấn đề chỉ là ở nỗi cay đắng vì nhận ra mình chẳng đủ quan trọng cho một ai hết. Có phải những giọt nước mắt đó là cho lòng kiêu hãnh lớn lao bị tổn thương bởi một phát hiện, đã được biết trước, nhưng không chịu thừa nhận, chính vì thế nên không phải là phát hiện, rằng cái TÔI kia chẳng đáng giá gì.

Có lẽ là thế, nỗi đau phải chăng chẳng qua cũng là vì thế. Khát khao được nhận ra, được công nhận, được cần đến, được yêu thương bằng chính những giá trị của mình, nhưng chẳng ai nhìn thấy, hoặc nhìn thấy thì cũng chẳng ai thấy đủ quan trọng. Có phải là rất tầm thường không? Cái khát khao ấy, cái lòng kiêu hãnh nhỏ mọn ấy? Cái giá trị ảo tưởng sức mạnh ấy...

Từ hôm qua cô đã quyết định thôi không viết thư nữa. Bởi dẫu rất được an ủi, nhưng dù sao đó cũng chỉ là một tưởng tượng, một ảo ảnh, một giấc mơ mãi cũng chỉ của riêng cô. Có lẽ cũng đã đến lúc cần thức tỉnh, cần thừa nhận rằng người đó đã quyết định dứt bỏ những thứ chẳng-có-gì-nhiều-nhặn-mấy, giữa họ để tiến về phía nào đó không có cô. Một vòng tay ôm, một nụ hôn vội vàng, có lẽ cũng chỉ là những thoáng qua của những cơn yếu lòng và sến sẩm mà người ta luôn tìm cách thoát khỏi. "Đây mới chính là em", nhưng không phải đâu, con người lạnh lẽo kia mới chính là em, kể cả sự lựa chọn ấy có là vì điều gì hay vì ai đi nữa, thì đó con người ta cũng sẽ luôn lựa chọn điều đúng với mình nhất, chẳng ai, chẳng một thế lực nào có năng lực thay đổi được điều đó. Còn đây mà em nói, có lẽ chính là giấc mơ của chị, một giấc mơ có thật nhưng mãi mãi chỉ là mơ. Thậm chí hy vọng một tình bạn cũng chẳng có nghĩa gì, ít nhất là trong thời điểm này. Mà một tình bạn, thì làm sao mà đủ được? Một tình bạn kiểu như thế này sẽ ra sao, khi bạn có người tình khác, hay bạn làm đám cưới với một ai đó?

Cô sẽ không mơ nữa...


Thursday, August 15, 2024

Đọc W.F.

 “trên con đường rộng, vắng, đầy bóng cây ban đêm, y trông như một bóng ma, một hồn ma lỡ bước ra khỏi thế giới của riêng mình, và thất lạc”

“ngay những ngọn đèn đường cũng có vẻ đặt cách nhau xa hơn, như thể cuộc đời đen, hơi thở đen cấu thành chất khí có thể thở được đến mức không những các tiếng nói mà lại còn các cơ thể còn sống và chính ánh sáng nữa, tất cả phải trở thành thể lỏng và kết tụ một cách chậm chạp, từ tí tí này đến tí ti kia, cùng với đêm, vì giờ đây đêm đã có trọng lượng, không thể ngăn chia và duy nhất”

“trí nhớ tin trước khi sự hiểu biết nhớ lại. nó tin lâu hơn nó nhớ, thậm chí lâu hơn sự hiểu biết tự hỏi chính mình.”

“Miệng mở nửa chừng, da thịt mềm nhão treo xung quanh cái lỗ tròn mà trong đó những cái răng hàm dưới lộ ra vàng khè, da thịt đó cũng treo xung quanh cái mũi còn thẳng đẹp, cái phần duy nhất của khuôn mặt mà tuổi tác, sự thất bại của những năm tháng đau buồn đã không thay đổi. Nhìn xuống bộ mặt chìm sâu trong vô thức, Byron có cảm tưởng là toàn bộ con người ông đang chạy trốn khỏi cái mũi này, cái mũi vẫn nắm giữ một cách bất khuất cái phần còn lại của niềm kiêu hãnh, của lòng can đảm, vẫn bật dậy trên sự yếu hèn của nỗi thất bại giống như lá cờ bị bỏ quên trên một pháo đài đổ nát.”

“có cái gì đó thăm thẳm và buông xuôi hoàn toàn. Không phải sự kiệt sức đâu, mà là sự buông xuôi, như thể ông đã từ bỏ, đã mất đi hẳn thế chủ động trên cái hỗn hợp của lòng kiêu hãnh, niềm hy vọng, tính kiêu căng và nỗi sợ hãi, và trên cái sức mạnh để gắn bó hoặc với sự thất bại, hoặc với sự thắng lợi, mà từ các yếu tố này cái Tôi-là [the I-Am, là một trong bảy tên được dùng để chỉ Thượng đế..] được cấu thành; và sự từ bỏ các yếu tố này thì thường thường là cái chết”

“Bây giờ anh biết là bao giờ cũng có cái gì đó đã bảo vệ anh chống lại sự cần thiết phải tin, và cũng đã bảo vệ anh bằng cách làm anh tin”

Mình có cảm tưởng rằng mình, cổ, và tất cả những người khác mà mình đã phải lôi kéo vào chuyện này, chỉ là một đống từ ngữ không hề có nghĩa lý gì hết, rằng chúng ta thậm chí không phải là chúng ta, trong khi cái là chúng ta thì nó luôn sống tiếp và sống tiếp mà không thấy tiếc là đã không có chữ nghĩa để chỉ định chúng ta.”

Faulkner hẳn là phải là một người có giác quan, bao gồm cả giác quan thứ sáu, nhạy bén kinh khủng, đến một mức độ vượt xa ngay cả những người được cho là có giác quan nhạy bén hơn nhiều so với mức bình thường. Sự tấn công ồ ạt từ mọi phía, mọi nơi, mọi lúc khiến cho con người ta không thể dừng được việc viết ra, thậm chí ngay cả khi suy nghĩ chưa được hình thành rõ rệt, thì từ ngữ đã tự nó tuôn ra, và thậm chí có thể ông cũng chưa kịp nhận thức những gì mình đang viết. Với một văn chương như thế, nắm bắt được không chỉ là khó, mà nó còn tỏa ra nhiều hướng khác nhau, không chỉ tùy thuộc vào khả năng nhận thức và nắm bắt vấn đề, hay là khả năng cảm thụ thời gian, không gian, sự vật, và biến thể... mà còn phụ thuộc rất nhiều vào trải nghiệm của cá nhân qua từng thời kỳ khác nhau. Nói như thế này có vẻ rất tẻ nhạt và vô nghĩa, vì thực ra văn chương nào mà chả thế, nhưng mức độ biến hóa của văn chương Faulkner thì sẽ dường như là vô cùng, thậm chí có thể trên hai cực đối lập.

Đấy là món quà của thiên đàng? hay sự đày đoạ của địa ngục? Điều này hẳn phụ thuộc rất nhiều (nhưng hẳn là không chỉ) vào năng lực của cá nhân.

không biết là tôi đã thay đổi so với tôi của trước đây, hay vì tôi đã gặp được một người hạ gục tôi hoàn toàn, lấy đi trọn vẹn trái tim tôi bằng những mô tả chạm được đến tận mạch máu, và tế bào của sự sống, bởi vì tôi vốn là người sợ những miêu tả lê thê, triền miên, bởi vậy tôi không đọc được Sebald hay Bernhard, hay gặp khó khăn với Schulz, hay đã phải cố gắng rất nhiều với Modiano hay thậm chí là Mansfield, nhưng tôi đọc không sót một chữ của Faulkner mặc dù thậm chí F. còn lê thê và triền miên hơn gấp nhiều lần như thế…

cũng là bóc đi từng lớp vỏ nguỵ trang như bóc một củ hành giống như Kundera, để đi tận sâu vào cái cốt lõi, rồi phát hiện ra những thứ tưởng như vô cùng phức tạp hoá ra lại đơn giản bất giờ, biết bao nhiêu những quay cuồng, tranh đấu hoá nhiều lúc thực ra lại rất vô nghĩa, bởi đi một vòng ta lại quay lại đúng cái nơi mà ở đó ta đã mất bao nhiêu nỗ lực, bao nhiêu nước mắt, đớn đau, vật vã, hy vọng và mất mát, để ra đi, để vươn tới một điều gì đó mà hình như ngay từ đầu ta đã biết trước là chẳng bao giờ nắm bắt được, nhưng điều kỳ diệu lại là ở chỗ, thấy vô nghĩa rồi, và chấp nhận được sự bất lực ấy rồi, thì lúc ấy cánh cửa mới thực sự mở ra, ánh sáng mới soi rọi, tâm hồn mới thực sự tỉnh thức… cũng là một con đường như thế nhưng phương cách lại khác nhau ở chỗ, Kundera dường như nắm chặt mọi diễn biến trong tay, điều khiển những nhân vật, vẽ ra những nhân cách như những con rối đang nhảy múa trên sàn diễn còn ông thì giống như người đang chơi trò chơi của Đấng sáng tạo, nhưng với Faulkner, mỗi một nhân vật, một nhân cách đều sống động, mãnh liệt và không lường trước được, mỗi con người, đều sống như là Đấng sáng tạo của chính mình, có lẽ ngay cả chính ông cũng không thể biết trước được họ sẽ rẽ theo những ngả hướng nào và đi về đâu. Với Kundera, đó là câu chuyện, với Faulkner, ấy là cuộc đời…

Một trạng thái (có lẽ sẽ còn lặp lại)

 Khi nhận ra một lần nữa, nguyên nhân sâu xa của tất cả mọi sự, tôi như kiệt sức và rơi vào một trạng thái lơ mơ không thiết gì, không muốn nhận thức gì hơn nữa. Thế nhưng, cuộc sống cứ lôi ta đi cùng với những nghĩa vụ và trách nhiệm của nó. Chính vì thế, có chìm trong đau khổ hay không thì chân tay vẫn hoạt động, mắt vẫn nhìn, dù chẳng biết nhìn gì, tai vẫn nghe, dù có thể không hiểu gì, mồm vẫn nói, vẫn ăn uống, thậm chí cả cười, và có khi cả khóc, vì những lý do chẳng hề liên quan đến nỗi đau thực sự. Và đến lúc tất cả đầy ứ lên, toàn bộ cơ thể rơi vào trạng thái mệt mỏi muốn sập xuống. Và giấc ngủ kéo đến, kỳ lạ thật, như thế này lại không khó ngủ.

Khi ấy (2)

 15/5/2023 10:51 A.M

Khi đã hiểu ra, thì việc chịu đựng cũng chẳng quá khó khăn nữa. Đôi khi, chính nỗi đau (suffering) khiến ta cảm thấy mình đang sống, đúng nghĩa là sống (không tạm bợ). Nó cũng như lúc ta hiểu được rằng mình cần sống chung với một vết thương hay một khiếm khuyết trên cơ thể, nhưng chính nó, là cái khiến ta nhận ra chính ta là ta chứ không phải là ai khác, chính là cái con người đang sống và chịu đựng một điều mà không một ai khác đang (hay có thể) chịu (có thể cũng chỉ đơn giản là không có để mà chịu).

Tuesday, August 13, 2024

đã qua thất tịch...


 vậy là cô đã trở về, sau một chuyến đi dài đến kiệt sức, và bị mất tiếng, và mặc dầu vậy, đã kịp đọc xong "Sói thảo nguyên". khi người ta di chuyển liên tục và hối hả, thì chẳng có mấy khe hở cho nỗi buồn, hay là cho sự cô đơn thoát ra và phủ lấy, như những lúc ngồi một chỗ. ấy thế mà, khi được chấm dứt cái nhịp điệu hối hả của những chuyến đi ấy, quay lại với những người bạn thân thường nhật: sách và cô đơn, à ừ tất nhiên là cả nỗi buồn nữa, cô lại thấy đây mới là chỗ cho mình, thuộc về mình, chứ không phải là cái thế giới ồn ã và hối hả ngoài kia. chỉ là mệt, mệt nên chưa thể cầm bút lên mà viết, nên mọi thứ vẫn cứ ứ đọng trong lòng. cứ ứ đọng như thế, liệu chúng có thể tự tiêu tan, hay dồn chất lại thành một khối, và bị thiếu chỗ chứa nên sẽ nén lại, ngày càng cô đặc, rồi sẽ rắn chặt lại, chai cứng... có lẽ là không đâu nhỉ, nếu như chai cứng được thì có khi đã lại tốt. người như cô làm gì có khả năng chai cứng. nếu như có một khoảng thời gian nào đó như thế, thì rồi cũng sẽ lại bị nung chảy ra bằng một thứ chất gì đó, lúc nào cũng chực phun trào bên trong cô.

ngày hôm qua, cô đi spa, và lúc ra về, trời lại mưa tầm tã, giống như cái ngày trước đó, trước chuyến đi, cũng trở về từ beauty salon. từ chỗ ấy về nhà cô, có thể đi theo hai hướng khác nhau. thường vào những ngày đi spa, cô sẽ đặt bánh ở Hàm Long, rồi tiện đường về phía ấy thì đi qua lấy. nhưng hai lần gần đây, hôm qua và trước đó, vì đến muộn, tiệm sẽ đóng cửa, nên phải nhờ ship bánh đến spa và cô sẽ cầm về từ đó. và chính vì thế, nên chẳng có lý do gì đi về phía ấy, vì vòng qua, đường sẽ xa hơn, và lại buồn tẻ hơn rất nhiều. ấy thế mà lần trước cô vẫn vô thức, lúc đầu thì đúng là vô thức, đi về phía ấy. nhưng rồi sau đó, nhận ra về phía ấy nghĩa là cùng phía với nhà T., vả lại trời đang mưa rất to, rất buồn và rất đẹp, khi có thể ngồi trong xe ô tô mà chậm rãi ngắm mưa, không bị ướt, dính dấp, khó chịu.và mong muốn ấy đến, rất mãnh liệt, ấy thế mà vẫn bị đè xuống, vẫn thản nhiên đi vòng qua, và đi thẳng về nhà. vậy là một lần nữa, Lý trí lại chiến thắng, dù không hề dễ dàng, nhưng vì sao nó cứ luôn chiến thắng? bởi vì không đủ cảm xúc, hay là bởi vì sợ? sợ bị từ chối, có lẽ, nhưng nếu từ chối vì lý do bận thì còn đáng sợ hơn là  đơn giản vì người ta không muốn thế. bởi vì khi biết chắc đã là không muốn, thì mọi chuyện lại thực sự dễ dàng. nhưng chẳng phải lý do gì thì cũng chỉ bởi không đủ muốn ư?

đấy là lần trước, còn ngày hôm qua, ngay khi xuống thấy mưa, cô đã chủ động đi theo hướng ngược lại. nhưng lại ngập và tắc khắp nơi, một lần nữa cô lại quay đầu và đi về hướng có cậu ấy. lúc ấy, cô đã tự hỏi, phải chăng đây là một dấu hiệu, dấu hiệu rằng cô có thể lựa chọn theo hướng của tình cảm mà không phải hối tiếc, nhưng rồi cô vẫn đi về, và cứ qua một ngã ba của lựa chọn (hai lần, một lần qua Lê Văn Hưu, và một lần quay đầu ở trên đê, lần thứ hai còn rất dễ để đi thẳng ra Nguyễn Khoái và rất khó để đổi hướng về nhà), lại là một lần đấu tranh giữa hai đứa ấy, và cuối cùng thì Lý trí vẫn chiến thắng.

có một lúc, dừng lại, không rõ là vì đèn đỏ, hay vì tắc nghẽn, cô vô thức sờ lên cửa kính nơi những giọt nước mưa đọng lại như sương, và cô chợt thấy, mối quan hệ giữa cô và cậu ấy phải chăng cũng thế. cứ ngỡ là sẽ rất nhanh có thể chạm được đến nhau, nhưng lại ngăn cách vô chừng, bị ngăn lại bởi một lớp như lớp cửa kính kia, trong suốt mà lạnh lẽo, nhìn thấy được nhau, nhưng chẳng bao giờ có thể chạm được đến nhau. ai sẽ là người đập vỡ nó, cái lớp kính ấy, có lẽ là không ai dám. để đập vỡ được lớp kính không chỉ phải chấp nhận rủi ro của những thương tổn trực tiếp do hành động ấy gây ra, mà còn phải chịu một rủi ro còn lớn hơn nhiều, rủi ro của việc ngay cả khi chấp nhận bị tổn thương, chấp nhận trả giá rồi, vẫn không thể chạm được đến cái mà mình khát khao mong mỏi, lúc ấy mới thực sự là khủng khiếp...

mất ngủ, và lại còn ốm nữa, cơ thể đau nhức từng milimét. những lúc như thế này, có một cái ôm của người yêu dấu thì hẳn là sẽ rất đỡ. nhưng đã từ lâu lắm, cô quen với việc tự chịu đựng một mình, tự vật vã chờ cơ thể phục hồi. khi người ta cần, người ta nhắn cho cô, và tất nhiên, cô sẽ không bao giờ từ chối. nhưng giờ đây, khi cô cần, thì người ta ở đâu? tại sao cô không gạt bỏ được những rào cản kia để nhắn một cái tin "chị mệt quá, chị cần em..."? vì sao một điều đơn giản thế, mà lại khó khăn đến thế? khó khăn đến mức mà cô hầu như không cần phải đấu tranh để lựa chọn. 

nhưng tình yêu đâu phải thứ bạn có thể lựa chọn và đắn đo, mà ngược lại chính nó sẽ quyết định có chọn bạn hay không? và sự lựa chọn của nó cũng chẳng có đắn đo hơn kém, nhưng không có nghĩa là bạn không cần phải xứng đáng, nhưng xứng đáng thôi thì cũng vẫn chưa đủ?

tin

 có lẽ người ta ứng xử kỳ lạ như thế là vì người ta không tin tôi, hoặc có thể vì người ta không tin chính bản thân mình. nhưng một điều đơn...