Thursday, September 26, 2024

color of the unknown

 gọi cho một người quen, mà có lẽ mỗi năm chỉ gọi một lần, người ta không nghe máy, cứ thế nghe trọn bản nhạc chờ, một bản tôi đã từng yêu, và cứ mỗi lần tình cờ nghe lại nó ở đâu đó, trái tim tôi lại khẽ run lên như lần đầu tiên…

I’m waiting for you, I’m standing in the light

But you hide behind, the color of the light…

phải chăng đó cũng là một định mệnh?

những ngày này đầu óc của tôi lúc nào cũng ở trạng thái mơ màng, ngay kể cả lúc đang làm cái công việc khô khan nhất, thì nó cũng chỉ chia một phần rất nhỏ cho công việc, toàn bộ phần còn lại lúc nào cũng treo lơ lửng ở một nơi nào đó, ở bộ phim dã sử đang xem, hoặc câu chuyện đang đọc dở, hoặc một cảm xúc vu vơ chỉ vì nhìn hoặc thấy một điều gì đó gây xúc động, đôi lúc còn là cơn thèm muốn bất chợt…

hoàng hôn chiều nay, mặt trời to i như cả một cái mâm màu cam đang treo lơ lửng trên bức tường màu xanh nhạt, một màu cam không quá rực rỡ mà có phần dịu dàng. Sắc cam ấy có lẽ sẽ khiến cho một cơ thể và bộ óc mỏi mệt sau cả một ngày làm việc, hoặc kể cả không làm việc mà chỉ ngồi suy nghĩ, hay chìm vào những chuyến đi của Meville bỗng nhiên như được lọc bớt đi đến bốn-năm phần những ứ đọng thừa thãi đã khiến cho cơ thể nặng trĩu sau cả một ngày ngồi trong cái văn phòng ngột ngạt, khi thì nóng và bí, khi lại lạnh toát đầy âm khí của cái điều hoà, bèn dịu đi, thấy ấm áp và nhẹ nhõm. Kể cả có chán nản đến đâu thì cuộc đời này vẫn đẹp biết bao, vẫn dịu dàng với ta biết bao…


Tuesday, September 24, 2024

Tình yêu ư?

 đêm qua cô lại mơ thấy anh. Có lẽ là do ngày hôm qua cô đã nghĩ về anh rất nhiều, về những linh cảm (trực giác) của cô về anh. Một giấc mơ vừa ngọt ngào vừa đau đớn, đến mức mà khi đã tỉnh, cô không muốn dậy, cứ muốn níu kéo mãi cái thế giới kia, thế giới mà ở đấy, tất cả các tình cảm đề không bị che đậy bởi những nỗi sợ, những dằn vặt của cuộc đời. Cô bỗng nhận ra, có lẽ tình cảm của cô đối với anh không phải chỉ là dục vọng như cô vẫn tưởng, có lẽ cô đã yêu anh, theo một lối nào đó mà chính cô cũng không nhận ra. Dĩ nhiên, đó chẳng phải là một tình yêu trọn vẹn, nhưng có trọn vẹn hay không, thực sự quan trọng đến thế sao? Và quan trọng hay không quan trọng, thì bây giờ cũng chẳng còn có ý nghĩa gì, bởi giữa họ chẳng thể có bất cứ một cơ hội nào nữa. Nghĩ đến anh, chẳng hiểu vì sao, cô chỉ muốn khóc. Khóc vì nỗi nhớ, vì khao khát muốn được ở bên anh, được tan lẫn vào anh, hay khóc vì nuối tiếc, vì bất lực chẳng thể làm gì. Yêu thì sao, mà không yêu thì sao? Tình yêu cũng chẳng qua chỉ là một định nghĩa, và lại còn là một định nghĩa vô cùng bất định.

trong giấc mơ của cô, anh ôm cô từ phía sau, điều mà chưa bao giờ làm trong quãng thời gian ngắn ngủi mà họ ở bên nhau, và nói với cô rằng, anh nhớ cô biết bao, rằng anh đã rất cô gắng nhưng không thể quên được cô, rằng vì sao mà cô tàn nhẫn đến thế, vì sao cô có thể dứt bỏ anh dễ dàng đến thế, mà lại những hai lần. Trong mơ thì cứ như thể là cô mới là người rời bỏ anh, và khi tỉnh dậy, thì vì sao cô lại vẫn thấy điều đó chẳng hề vô lý??

Nhưng cô thì chưa bao giờ cố gắng để quên anh, không phải vì cô không muốn, mà vì cô biết rằng cô không thể. Dẫu vậy, đã có nhiều lúc cô tưởng rằng cô đã quên hẳn, nhưng hóa ra một cái gì đó vẫn âm ỉ cháy từ tận sâu bên trong, mà chỉ một chút xúc tác thôi, nó lại bùng lên thiêu đốt cô, nhưng bây giờ thì cô chấp nhận ngay cả sự thiêu đốt ấy, cả sự đau đớn, tiếc nuối, tất cả, bởi thế, dẫu có nhìn thấy bất cứ điều gì gợi nhớ, bất cứ tưởng tượng nào nhen nhóm lên trong cái bộ óc không bao giờ dừng lại, ngay cả khi đang ngủ (thì nó mơ), thì cô cũng sẽ không làm gì hết. Dẫu cho ngay lúc này đây, nỗi nhớ và khao khát được ở trong vòng tay mạnh mẽ của anh có nhấn chìm cô đến ngạt thở, thì cô cũng sẽ nhất quyết chỉ để anh ở trong nỗi nhớ của cô, chỉ như thế mà thôi. Mà với lại cả, nếu như đúng là cô yêu anh, nếu đúng là như thế, thì cô càng chẳng có tư cách gì để quay lại với anh. Điều kiện của anh, là không có tình yêu. Nhưng tình yêu là gì? Tình yêu và nỗi đau chỉ là một, hoặc cái giá của tình yêu là tất cả những gì bạn phải trả để có được nó, và nếu như nó rẻ mạt thì điều đó có nghĩa là bạn đang tự lừa dối chính mình?

nhưng sống, thì có nghĩa là vẫn biết đau. Đau đớn, đôi khi xen lẫn giữa những vị đắng và chát, thì cũng có cả vị ngọt ngào. Đau đớn, là cách để nhận biết rõ nhất sự tồn tại. So với những niềm vui hư ảo, đến nhanh và trôi tuột đi cũng nhanh, chỉ để lại một nỗi chênh vênh, một sự trống, bất định và trôi nổi, thì nỗi đau, ngược lại thậm chí làm đầy tâm hồn. Ai biết chịu đau, thì mới có khả năng yêu thương, và có khả năng cảm thấy người khác. Hay nói một cách khác, thì mới có linh hồn...

lại là mơ, và mộng mị, một cuộc gặp

 độ này tôi dường như sống trong các câu chuyện và những giấc mơ. Chưa có một khoảng thời gian nào tôi có thể cùng một lúc vừa đọc sách, và vừa xem phim, lại với một tốc độ không hề chậm, đọc nhiều quyển sách một lúc, mà không thấy chán một quyển nào, chỉ là sự mệt và đau đôi khi khiên người ta không muốn nhúc nhích ngay cả là nhúc nhích các sợi dây thần kinh nhận thức, và mơ, mơ rất nhiều, có những giấc mơ rất kỳ quái. Nếu như mơ chính là sống những cuộc sống ở những thế giới khác nhau thì có nghĩa là tôi hầu như không ngủ. 

có một hôm tôi mơ thấy mình bị/được một gã da màu tán tỉnh, da màu nhưng không hề ít hấp dẫn, mà hơn nữa, đầu trọc, mắt sáng lấp lánh. Tôi đã gần như thuận tình, thì bỗng một sự kiện xảy đến. Một buổi sáng, tôi đang đứng trước sảnh của một tòa nhà cao tầng, có lẽ là cùng với một người bạn nào đó mà tôi chẳng còn nhớ rõ, thì gã xuất hiện và đi tới chỗ tôi. Khi tôi và gã đang trò chuyện vui vẻ, đột nhiên một chiếc xe ô tô điên cuồng lao tới, tôi đang không hiểu có chuyện gì xay ra thì bị gã lôi tuột đi và chạy, chạy hết tốc lực. Tôi nhận ra là chiếc xe đó đang đuổi theo để đâm vào chính gã, và tôi, một người không hề liên quan gì, bị gã lôi tuột vào cuộc chạy. Bây giờ tôi không còn nhớ lúc đó tôi đã hoảng sợ đến mức nào, có lẽ không hoảng sợ nhiều như một người ở vào hoàn cảnh đó cần phải như thế, nhưng thứ đọng lại lại là nỗi bực tức vì bị lôi vào một hoàn cảnh trớ trêu như vậy mà không có một căn cớ gì hết. Gã cứ thế lôi tôi chạy hết tốc lực, chạy quanh co xung quanh các tòa nhà và các con đường nội khu của khu dân cư ấy, hơi giống những con đường bên Mỹ tôi đã từng sống hồi còn đi học ở đó, có nhiều cây xanh và những khoảng cỏ vuông vức trước các hiên nhà. Và cứ hễ chiếc xe gần đuổi đến nơi thì chúng tôi sẽ rẽ ngoặt tại một ngã tư nào đó, và cuộc truy đuổi lại quay trở lại như ban đầu, nghĩa là khoảng cách được nới lại như cũ. Đang chạy ráo riết như thế thì bỗng chuông đồng hồ kêu réo rắt, và thế là tôi dậy. Nhưng thay vì cảm giác thở phào nhẹ nhõm vì vừa thoát khỏi thứ gì đó rất kinh khủng, thì thay vào đó, trong tôi lại dâng lên một cảm giác nuối tiếc, không rõ là nuối tiếc vì muốn biết kết cục sau đó rằng liệu tôi và gã có bị chiếc xe đâm chết hay không, hay vì tò mò muốn biết vì sao, căn cớ nào dẫn dắt tôi rơi vào một hoàn cảnh trớ trêu bất thường đến như vậy, hay thực ra là vì cảm giác phiêu lưu kích thích của chính cuộc tháo chạy ấy đã khiến cho tôi nuối tiếc. 

thế rồi sáng hôm sau, thì một nhân vật không phải da màu, nhưng không trắng trẻo mấy, đầu thì cũng trọc và mắt sáng lấp lánh, đăng ảnh chụp nửa cái xe ô tô...

đôi khi tôi vô cùng phân vân, trước một linh cảm (hay là trực giác) quá mạnh mẽ về một điều gì đó, và thậm chí muốn phủ định nó bằng những minh chứng rằng linh cảm ấy thực ra bắt nguồn từ một nhu cầu/khao khát/mong muốn nào đó, có thể ẩn rất sâu, rất sâu phía dưới tầng tầng lớp lớp của ý thức (tiềm thức?), hoặc là chẳng qua đó chỉ là hệ quả của một nhận thức quá tinh nhạy, cho nên về cơ bản, có lẽ không nên dễ dàng tin vào chúng. Nhưng thực tế diễn ra dường như lại luôn củng cố cho niềm tin vào những linh cảm vu vơ nhưng vô cùng mạnh mẽ ấy, tỉ dụ như khi tôi nhìn vào ba cuốc sách mới in, ngay lập tức tôi bị cuốn hút bởi cuốn sách màu xanh lá cây, xinh đẹp và sống động, chạm ngay đến linh hồn. Ấy thế, nhưng quên mất là tâm hồn của mình vẫn luôn không được hiểu mấy, nên thoạt đầu tôi đã không hề có ý định đọc cuốn sách ấy, thậm chí còn nghĩ mình sẽ không đọc. Thế mà chẳng biết tại làm sao, khi đang đọc dang dở cuốn sách màu hồng, thật ra là cũng khá hay, tôi bỗng đi ngang qua nơi đặt cuốn sách màu xanh xinh đẹp kia, và không biết ma lực nào khiến tôi cầm nó lên và khởi sự đọc ngay lập tức, và cứ thế bị cuốn vào một thế giới đầy ma lực mộng mị của những ngôn từ, những ám ảnh suy tư, những bức tranh sống động đến ngây ngất với muôn vàn sắc màu cuồn cuộn, đủ sắc độ từ rực rỡ đến ảm đạm, từ trong vắt đến mờ ảo, xám xịt.... Như thế nào đó, mà tôi dường như nhìn thấy ông, người đàn ông, linh hồn sống, đang kể câu chuyện của cuộc đời mình, không phải chỉ một, mà là nhiều cuộc đời, khóc, cười mà chẳng hề ý thức, cuộc đời nào cũng sống động... Và tôi, người đọc, người lắng nghe bằng cả linh hồn, háo hức say mê nuốt từng chữ, từng lời, như một đứa trẻ háo hức, tò mò trước vô vàn những màu sắc, nhịp điệu… của thế giới, những nơi, những con người, mà nó chưa từng biết tới, những điều mà nó chưa bao giờ gặp, chưa từng nghĩ… Một cuộc gặp, một sợi dây kết nối vô hình giữa những linh hồn có chung những nhịp, hay là những tần số, mà dù cho linh hồn ấy giờ đã tan rã thành muôn vàn những mảnh nhỏ li ti, thì mỗi một mảnh ấy, cũng sẽ tìm đến với những linh hồn tương thích, và có phải bằng cách ấy, và cứ thế lan ra, lan ra có những thứ, sẽ sống mãi với thời gian?


Saturday, September 21, 2024

lạnh


 tôi ngồi đọc sách ở bàn ăn, ngay sát cửa thông ra phòng khách. Trời mưa mịt mùng, dày đặc hơi nước. Gió thổi từ cửa hành lang phòng khách phủ lên toàn hộ cánh tay trần, lạnh. Mới tháng Chín, nên quần áo trên người vẫn là của mùa Hè, nhưng gió đã mang hơi lạnh của mùa đông đến. Tôi thì đang ốm. Dẫu vậy, không hiểu là vì lười biếng hay là vì ham muốn cái cảm giác lạnh lẽo mơn man  và ngấm dần vào cơ thể, cảm giác buôn buốt bò chậm chậm lên cánh tay, và cái sự trong suốt của không khí trong một cơn mưa dài, giống như tất cả chúng đang điền vào những chỗ trống cơ thể, như thể cái mà cơ thể cần không phải là ấm áp, mà lại chính là sự lạnh lẽo và ướt át. Nắng ấm nếu không đủ làm tan hẳn đi sự lạnh lẽo, thì thậm chí còn mang đến cảm giác dở dang, dấm dứt, ngột ngạt của bầu không khí đặc hơi nước, nóng và ẩm, bốc lên mà không thoát đi được, nóng thì không đủ để tan đi, mà lạnh lại không đủ để đọng xuống. Lạnh lẽo làm bạn với lạnh lẽo, có khi mới thực sự là thích hợp.

có thể chỉ một lúc nữa thôi, tôi sẽ lại tự thầm mắng sự ngu ngốc của chính mình, khi bị những cơn nhức nhối do ngấm lạnh hành hạ, nhưng giờ đây, khi ngồi đọc những dòng từ cuốn sách xinh đẹp mới tinh, vừa mới ra khỏi nhà in chưa đến một ngày, những thứ thoát thai từ một con người đã trải qua những thứ khủng khiếp nhất trên đời, không hiểu vì sao tôi thấy cần phải thành thực với những ham muốn, dẫu là ngu xuẩn…

tôi luôn thích những cơn mưa thực sự, tức là không phải mưa phùn…

mưa lướt thướt cả ngày, nhưng đến gần trưa, mặc cho những cơn mưa ken dày, mặt trời vẫn cứ chói lên, luồng không khí trở nên đặc quánh hơi nước nóng ẩm, ngột ngạt, bức bí, đúng thật là vì không đủ nắng. Cảm giác như trên đỉnh đầu có một thứ gì đó đè nặng xuống, nặng trịch, đồng thời phía bên trong lại có một thứ gì đó khác đang muốn vỡ ra, nhưng đó là thứ gì? Hay là chính những thứ chất lỏng phía bên trong ấy cũng đang theo những khe hở, lỗ chân lông, hay là chân tóc, để bốc hơi bớt đi những phần tử thừa thãi, độc hại, nhưng lại không đủ sức, vì chẳng đủ nắng… muốn ngủ mà không thể ngủ nổi, khó chịu hơn gấp nhiều lần những buổi trưa hè nắng gắt…

Sunday, September 8, 2024

where the heart belongs

 sau cơn bão lịch sử, Hà Nội tan hoang, xác xơ những con đường đầy những cây to lẫn nhỏ đổ rạp. Nhưng ngắm những bức ảnh như thế, chẳng hiểu sao cô lại vẫn thấy chúng đẹp, không phải là một dáng vẻ yên bình, duyên dáng, lả lướt như vẫn thế, mà là một vẻ đẹp buồn bã, ướt át, nhưng cũng chẳng phải là não nùng. cảm giác của cô không hẳn là nỗi buồn, nhưng có cái gì đó lắng xuống, hơi nằng nặng ở tim, nhưng không xót xa, không hề. Trên mạng xã hội đầy những than vãn, buồn bã, tiếc thương... nhưng cô lại nghĩ, một trận bão khủng khiếp đến thế đi qua… mà chỉ có chừng ấy thiệt hại, có lẽ vẫn là quá ít. Quy luật của sự sống vốn là thế, chẳng bao giờ, chẳng thể nào mà mong được mãi mãi bình yên, hay rực rỡ. Chỉ có thể mong rằng khi bão tố đến và qua đi, đừng phải hối tiếc quá nhiều vì cái giá phải trả cho những bài học, và hơn nữa, đừng lãng phí những bài học. Phải, bao giờ cũng sẽ có những bài học, và để học được, những bài học càng quý giá, thì sẽ phải trả càng nhiều, đó là quy luật. Thiệt hại về cảnh quan thì có là gì đâu, mà thậm chí có khi lại còn là may mắn, bởi khi cùng chứng kiến những mất mát, con người ta lại càng xích lại gần nhau hơn. Tất cả đều có thể làm lại, xây lại... mất mát về con người mới là chẳng gì có thể bù đắp, ấy thế, mà rất nhiều khi còn phải mất đi, chỉ để học...

Quang cảnh về đêm của thành phố cô yêu sau cơn bão lại càng đẹp đẽ hơn, bởi vì bao nhiêu bụi bặm, vẩn đục đã cuốn theo sạch sẽ cùng với bão. Ngoài trời tối nhưng trong vắt, khiến cho những ánh điện đêm càng lấp lánh và rực rỡ. Và càng nhiều sự lấp lánh rực rỡ, thì bóng tối bên này, ở bên trong cô, lại càng rõ rệt hơn. Nhưng tự bao giờ, cô thậm chí cảm thấy hạnh phúc và bình thản trong cái cảm giác này, nhận ra cô đơn cũng không có gì là quá đáng sợ. Muốn vượt qua nỗi sợ, chỉ có một cách, đó là không sợ nữa, trực tiếp nhận lấy nó, ôm nó vào, như thể nó chính là một phần, một phần dẫu chẳng giống ai, dẫu là đen tối, là mất cân bằng, là phi lý, nhưng chính nó, là đại diện cho cái đang tồn tại, đang sống, thậm chí còn hơn cả những ánh sáng lấp lánh ngoài kia... Sự phủ định của hữu lý với chúng, mới chính là bóp nghẹt sự sống...

hôm trước trong một chuyến đi ra biển, trong một câu chuyện phiếm về những quyền năng của biển, cô đã được hỏi rằng sau này có định sống ở biển không? và cứ như thể ai đó trong cô chỉ chờ một câu hỏi như vậy, đã lập tức trả lời không một giây do dự "không, chị vẫn thích phố lắm". và chính câu trả lời ấy khiến cho cô sững sờ tự hỏi, mình yêu thành phố này đến thế ư? Đã rất nhiều lần trước sự trong vắt, bao la, và đủ đầy của biển cả, cô đã nghĩ sau này mình cần phải sống ở gần biển, biển đối với cô đúng là một thần dược cho những nỗi đau, những sự mất mát, những khiếm khuyết... ở đó, cô thấy mình đủ đầy, lành lặn sau những mỏi mệt, bí bách, những thương tổn cả về thể xác lẫn tinh thần. nhưng hóa ra người ta không yêu một ai hay một điều gì vì những gì nhận được, người ta yêu chỉ đơn giản là vì đã yêu, nên cho dù ngột ngạt, dù bẩn thỉu, bức bí, dù thậm chí là đau đớn, tổn thương và nhiều bóng tối, người ta vẫn cứ yêu...


Saturday, September 7, 2024

cơn bão

hồi còn thanh xuân phơi phới, người yêu cô kể cho cô nghe những chuyện về Putin, và bảo ông ấy tự nhận mình có một khiếm khuyết là không biết sợ. Câu chuyện ấy in trong đầu cô, và đến một lúc, cô dường như nhận ra, hình như mình cũng mắc đúng cái khiếm khuyết đấy, có lẽ trong não mình, sợi dây thần kinh đó đã bị thoái hóa mất một đoạn, nên nỗi sợ không có khả năng để thành hình.
ngày hôm qua khi bão bắt đầu vào, xung quanh nhốn nháo hết cả lên, chỉ mình cô vẫn thấy dửng dưng vô cùng, cô chỉ về bởi vì chẳng còn việc gì để làm, và bọn trẻ con cũng đang trên đường về nhà tránh bão.
giờ đây ngồi trên cửa sổ tầng 27 nhìn ra ngoài trời bão xoáy vòng tròn, mây đen chạy sầm sập như những đôi quân của thiên đình đang dàn quân chiến đấu với một thế lực đen tối như trong các bộ phim huyền huyễn, nghe gió rít, và xem các clip bão giật tung cửa sổ và nóc nhà được gửi đến tới tấp, cô cũng chỉ đóng cửa bởi một thứ mang tên trách nhiệm xã hội, chứ không mảy may sợ hãi, nếu có nỗi sợ nào đó, thì cô chỉ sợ rằng cô sẽ phải trả giá, phải ân hận vì đã không biết sợ.
không có nỗi sợ nào, nhưng lòng chẳng thấy yên bình. không đọc nổi sách. hôm qua trước khi lao ra ngoài mưa gió cô chợt có ý nghĩ sẽ ra sao nếu cô chạy thẳng đến nhà cậu ấy, ăn vạ, và lấy cơ mưa bão nên không thể về được, rồi ăn chực, nằm chờ ở đấy vài ngày. những suy nghĩ điên rồ như thế thì rất nhiều, nhưng tất nhiên cô biết, và nó cũng biết, rằng cô sẽ chẳng bao giờ làm thế. trong chuyện này, thì cô và nó vẫn đồng lòng, hầu như chẳng cần tranh đấu. Nhưng không bao giờ làm những việc điên rồ như thế, thì có phải là vì sợ không? cô không sợ gì thế giới ngoài kia, nhưng cô sợ chính bản thân cô, chính tình cảm của cô, chính cái con người điên rồ chưa bao giờ xuất đầu lộ diện kia, một ngày nó thoát ra, phải chăng là chẳng ai có thể ngăn cản nó?
Encompassing, con người chính là một tổng hòa của những mâu thuẫn nội tại, làm sao mà khác được. Lý thuyết của Jasper sao mà giống Bergson, dẫu là trình bày từ hai cách tiếp cận khác nhau, nhưng chẳng phải cùng nói lên một điều ư? chẳng bao giờ có thể lường trước, hay nắm được thế giới, ngay cả khi thế giới đó là thế giới nội tâm của ta. ngay kể cả khi ta biết trước được một điều gì đó, thì cái điều đó cũng  không chắc có thể ngăn ta lại được hay đẩy ta đi được cho đến khi ta rơi vào chính nó, ngay vào giây phút ngắn ngủi ấy ta mới biết được ta sẽ lựa chọn điều gì. 
tất cả những gì cô muốn lúc này là được lao ra ngoài trời kia, không che chắn, để cho gió lốc cuốn đi sạch sẽ những gì đang chất chứa đầy ắp trong cô, rũ bỏ sạch sẽ, nhẹ nhõm, để bắt đầu lại từ đầu... hoặc cũng có thể, chỉ là để sợ...

Thursday, September 5, 2024

are you the only one

 những phiến lá bắt đầu rũ xuống, mất dần đi sức sống, không còn căng bóng như trước, và màu cũng dần nhạt đi, dù gần đây nàng còn chăm chút cho chúng hơn nhiều so với những ngày đầu. Nhưng chăm chút thì chỉ vì không nỡ nhìn thấy chúng tàn lụi dần, chứ chẳng phải vì một điều gì khác như trước đây. Nếu nói rằng hy vọng đã hoàn toàn tắt ngấm, thì cũng không đúng. Đâu đó, khi cảm xúc bùng lên, bóp chặt trái tim (và hình như cơ tim co lại, thì dạ dày cũng cùng lúc sẽ quặn lên, chắc vì thế nên người ta hay bảo là đau lòng, nghĩa đen hoàn toàn đấy), thì hình như hy vọng vẫn cố ngoi lên le lói...

Nàng nghĩ, bọn chúng biết đâu không sống bằng nước, như nàng vẫn quan niệm giống như những người khác, mà sống bằng một thứ năng lượng mà mắt thường không thể nhìn thấy, nhưng linh hồn thì có thể cảm thấy được. Có lẽ giờ đây, khi người tặng nó cho nàng không còn thứ năng lượng đó nữa, thì những cành cây "thủy sinh" kia cũng sẽ mất dần đi nguồn sống mà lụi tàn dần. Có sinh, có trưởng thành, có diệt vong, âu cũng là lẽ thường của tạo hóa, chẳng gì có thể thoát khỏi, huống chi là một thứ mong manh như là tình cảm...

Nhưng chẳng hiểu vì sao, trong nàng luôn có một niềm tin, không một chút hữu lý. Không hữu lý bởi chỉ cần suy xét thêm một chút thôi, thì niềm tin ấy chẳng có bất cứ một cơ sở nào, một điểm tựa nào cho nó, và chính nàng cũng thấy ngay là nó vô cùng phi lý, chính nàng cũng không tin vào nó nữa. Nhưng nó vẫn cứ tồn tại trong nàng, vững chắc, không một lý lẽ hay thực tế nào có khả năng bào mòn hay phá hủy được, thậm chí còn chẳng cần phải được kiểm chứng...

Nhưng niềm tin ấy đến từ đâu thì đến giờ nàng vẫn chưa biết. Phải chăng nó đến từ cái tôi, cái tôi luôn tự cho rằng mình là đặc biệt nhất, không tồn tại nào khác có thể so sánh được? Nếu đúng là như thế, thì có lẽ nó chỉ là một thứ diễn ra trong não nàng, giống như là một giấc mơ, một suy nghĩ, hay một ảo tưởng, phải có lẽ nó gần nhất với ảo tưởng. Chẳng phải sự tưởng rằng mình là điều đặc biệt duy nhất đối với kẻ khác chính là một ảo tưởng mà bất cứ ai cũng mắc vào ư? Dường như cuộc đời của bất cứ ai cũng là  vật vã, đau đớn, để nhận ra đó chỉ là một ảo tưởng, hơn nữa lại là một ảo tưởng rất tầm thường...


tin

 có lẽ người ta ứng xử kỳ lạ như thế là vì người ta không tin tôi, hoặc có thể vì người ta không tin chính bản thân mình. nhưng một điều đơn...