Tuesday, November 26, 2024

Love is

 hóa ra có những lúc nàng cũng bị nhầm, mà lại nhầm về chính bản thân nàng

những người khác thường nhầm lẫn về nàng, hoặc nếu không nhầm thì là biết không đủ, ví dụ như nàng cực kỳ may mắn, nhưng về cơ bản thì điều này cũng chẳng sai, nàng chẳng thiếu thốn gì, cũng đúng trừ tình cảm, nàng luôn vui vẻ, tất nhiên trừ những lúc không vui, và nàng cứ luôn sống ở trên mọi thứ, không chạm đất, cũng đúng vì nàng đâu biết chạm đất bằng cách nào?

nàng tưởng rằng nàng không yêu anh, đó là điều nhầm lẫn lớn nhất. nàng yêu anh mà nàng không hề hay biết. Nàng cứ ngỡ đó chỉ là thứ cảm xúc thoáng qua như một luồng hơi ấm tẩm đẫm một làn hương quyến rũ, khiến nàng chỉ mê man trong chốc lát, rồi khi hơi ấm tan đi, hương cũng nhạt dần, hoặc có thể khi một thứ gì đó hấp dẫn đến cuốn nàng đi, nàng sẽ quên bẵng ngay mình đã từng mê man... Nàng ngỡ đó chỉ là thứ dục vọng bản năng thúc đẩy bởi một cơ chế sóng điện từ nào đó hoàn toàn là về mặt sinh học, hay hóa học, hay vật lý, một dạng năng lượng vô hình nhưng thuần túy là năng lượng, không phải là tình cảm. Điều nàng không ngờ được, là đã quá lâu, lâu hơn những gì nàng có thể hình dung về một thứ tình cảm đơn độc, nàng chưa bao giờ có thể quên được dẫu chỉ là một chút, của hơi ấm và làn hương ấy, à, cũng có lúc tưởng rằng đã quên, nhưng cứ mỗi khi trở lại, thì lại như một cuốn phim quay chậm, rõ nét đến kinh ngạc...

nhưng giờ nàng đã biết, nàng yêu anh, bởi vì đột nhiên, khi nỗi cô đơn dường như đã phủ kín thế giới của nàng, thì những tín hiệu lại được gửi tới, mời gọi nàng, và nàng rung động, bản năng trỗi dậy và lôi kéo nàng, thì nàng chợt nhận ra rằng, nàng không thực sự muốn một ai khác, ngoài anh ra. Phải, nàng muốn được yêu, nàng cần được yêu, nàng khao khát tình yêu, và nàng hoàn toàn có khả năng ngã lòng một lần nữa bởi những mời gọi kia và sẽ lại thiết tha đáp lại con tim khao khát yêu đương của nàng. Nhưng đấy là bởi vì nàng thiếu thốn, vì nàng cần được lấp đầy khoảng trống sâu hoắm trong tâm hồn. Tất nhiên không phải ai cũng có thể khiến nàng rung động, nhưng anh không chỉ đơn giản là một trong số đó, không phải ai cũng có thể vào bất cứ thời điểm trong cuộc đời nàng, khi vui, khi buồn, khi trống rỗng, và khi đủ đầy, khi nhiệt tình cũng như lúc thờ ơ.... cũng có thể khiến nàng rung động, khiến nàng không có cách nào mà bỏ qua...

như thế liệu có phải là tình yêu, có phải là đang yêu? hay chỉ đơn giản bởi cái kết thúc không có kết thúc khiến cho nàng không tài nào quên được anh, được những ký ức ngắn ngủi bên nhau. Nàng không đau đớn, nhưng nàng nhớ, không chỉ nhớ bằng suy nghĩ, bằng cảm xúc, mà bằng cả cơ thể, bằng từng giác quan... Có phải chính vì như thế nên ngay cả khi có cảm xúc với người khác, cơ thể nàng cũng tự nó từ chối những cảm xúc từ não truyền đến, một cảm xúc chắc có lẽ là khác với tuyến cảm xúc chẳng có gì khác ngoài những xung động sâu thẳm chẳng biết truyền dẫn từ đâu và sinh ra từ điều gì, hoàn toàn độc lập với suy nghĩ, với trí óc, và phải chăng vì như thế, nên nàng, con người của suy nghĩ, của những suy tư miên man, mâu thuẫn và chẳng bao giờ chấm dứt, chẳng bao giờ yên ổn, không hiểu được, dẫu rằng đã được chỉ bảo bằng trực giác, nhưng vẫn bằng cách nào đó, luôn luôn phủ nhận và phủ nhận.

nàng đã yêu anh. mà chẳng hề hay biết? nhưng dẫu có đúng như thế, thì cũng có thể làm được gì? chờ đợi ư? chờ đợi điều gì, chẳng có điều gì ở kia cho nàng chờ đợi. Anh có yêu nàng không, nàng biết và không biết, nhưng không biết thì hy vọng mà biết thì lại cố gắng phủ nhận, bởi nàng không thể vượt thoát được cái sự tồn tại của quá nhiều tồn tại xung quanh nàng, nàng không dẫm đạp lên được chúng, dẫu nàng không sợ chịu tội, không sợ trả giá, vậy thì nàng sợ hãi điều gì? Nàng sợ anh không yêu nàng, có lẽ nàng chỉ sợ điều đó, nàng sợ tình yêu này không xứng đáng với những thứ mà nàng sẽ phải đánh đổi ư? sự tự tôn của nàng, nỗi cô đơn cao ngạo của nàng, và tình yêu của nàng, tất cả sẽ bị hạ thấp xuống đáy nếu như, nếu như anh không yêu nàng, hay chỉ là không yêu nàng đủ. Nhưng như thế thì có phải là tình yêu không? tình yêu là gì? hay đây chỉ là một dục vọng, một dục vọng tạo ra bởi những ảo tưởng về tình yêu, về sự được yêu, và bởi một khao khát chưa bao giờ được thỏa mãn trọn vẹn...

Hay Tình yêu chính xác chỉ là một Ảo tưởng của con người? loài động vật bởi sự cao cấp mà chẳng bao giờ có khả năng thỏa mãn với sự cô đơn được ban tặng, suốt cuộc đời chỉ dù vô tình hay hữu ý, dù miệt mài hay lảng tránh, dù điên cuồng chủ động hay vật vã khắc chế, nhưng cứ luôn, dẫu nhiều khi rất âm thầm mà chẳng dám thừa nhận, tìm kiếm một tâm hồn khác, để có thể lấp đầy sự trống trải được định sẵn là không bao giờ có khả năng lấp đầy kia?


Thursday, November 21, 2024

cứu vớt tâm hồn

 mấy hôm nay tôi không đọc sách, tôi cũng không xem phim, không làm việc mấy

tôi chỉ lang thang, lang thang trong vùng đất của những suy nghĩ bất tận, và mua sắm, rất nhiều, đang là mùa sale, và tôi, bao giờ cũng yêu thích cái đẹp, sự hào nhoáng của hình thức luôn hấp dẫn tôi cũng không kém sự hào nhoáng của tâm hồn là mấy...

dạo này tôi còn chuyển từ thế giới của tình yêu sang thế giới của sự ghét. độ này tôi thấy chán ghét nhiều hơn thấy yêu thương. tôi trở nên nhạy cảm và đòi hỏi quá cao ở mọi người xung quanh tôi. thật ra có phải tôi đã luôn vẫn là như thế? chỉ là vì tình yêu thương trong tôi quá nhiều cho nên tôi luôn không dám biểu lộ, không dám thừa nhận rằng tôi chưa bao giờ thực sự thoải mái và yêu thương vô điều kiện bất cứ ai, kể cả chính những đứa con của mình? hay thực ra chỉ là cảm xúc trong tôi quá nhiều còn tình yêu thương thì lại chẳng đủ để có thể hòa tan những cảm xúc nếu như chúng là tiêu cực?

những lúc như thế này, tôi luôn nghĩ đến một người, và luôn muốn nói chuyện với người đó. Đã bao lâu rồi tôi không còn viết thư cho em nữa? có phải em cũng giống như tôi, lúc nào cũng đứng giữa tình yêu thương và sự chán ghét sự vô tri của con người, những con người luôn chỉ nhìn thấy thực tại ở ngay chính diện, mà chẳng bao giờ nhìn ra xung quanh, những con người mà vào một thời điểm nào đó ta luôn tưởng rằng cùng tần số? nhưng cứ thế rồi ta lại nhận ra, cũng như thế mà thôi. đời không phải về cơ bản là buồn, mà về cơ bản là sao mà cô đơn đến thế... cách đây hai năm tôi có một cái post về những người cùng tần số thì sẽ ở bên nhau, hôm nay facebook nhắc lại, tôi chỉ thấy buồn, nhưng là buồn cười? cái tần số đó nó chẳng bao giờ đứng im một chỗ, hay là tôi không bao giờ có thể dừng lại?

mà tôi và em trong mắt của nhau có lẽ cũng là như thế chăng? giờ này em đang ở đâu? đang làm gì? liệu chúng ta có bao giờ gặp lại? có nhiều lúc tôi đã muốn gạt đi tất cả. để nhắn tin cho em. Nhưng rồi tôi lại tự nhủ, hãy để dành, để dành đến lúc mi không thể chịu đựng được nữa, lúc đó mới đủ xứng đáng để hạ cái tôi của mi xuống, xứng đáng để chờ đợi, xứng đáng để trả một cái giá đắt, nếu như phải trả, sau đó... nhưng rồi tôi lại nghĩ, bây giờ, liệu còn có được cái lúc "không thể chịu được" ấy không? những giờ phút xa xỉ ấy hình như là của riêng tuổi trẻ, bây giờ, chẳng gì là không thể chịu được nữa...

hôm nay tôi bỗng nhận ra, trong hai phần ba cái năm vừa qua, tôi đã nương nhờ vào quá nhiều mối quan hệ, có lẽ trong đời tôi, chưa có khi nào tôi có nhiều mối quan hệ cứ tạm cho là thân đến như vậy, bởi tôi vẫn luôn tự cho rằng, ngoài mối quan hệ công việc ra thì hầu như tôi chỉ còn các mối quan hệ bạn bè thân thiết thực sự. ngày hôm qua thì tôi lại còn mới vừa cho rằng, có lẽ bởi chẳng ai đáp ứng được nhu cầu của tôi, range quá rộng, nên tôi đành chia nhỏ ra, mỗi người đáp ứng một ít, nhưng đó có vẻ như chỉ là một lời bao biện, dẫu nó chẳng sai gì về logic. bao nhiêu mối quan hệ, bấy nhiêu sự phân tán, mất tập trung, thậm chí là theo cấp số nhân, dẫu rủi ro và tổn thương cũng được chia nhỏ ra, trở nên dường như là dễ dàng hơn, nhưng đâu có bao giờ dễ dàng cho được, bởi sự chán nản thì lại không như thế, nó thường dồn lại một lúc, và có vẻ như chính là lúc này.

tôi đòi hỏi, thì đó là nhu cầu của tôi, vấn đề của tôi, không phải là của một ai khác, và cũng không một ai khác có nghĩa vụ phải đáp ứng những điều mà tôi đòi hỏi. tôi đòi hỏi thì cứ đòi hỏi, nhưng chỉ một người duy nhất có khả năng đáp ứng, đó chính là bản thân tôi mà thôi. mà kể cả là không thể, không thể tự đáp ứng bởi vì quá cô đơn, quá lạc lõng, thì đó cũng là điều mà chính tôi phải nhận lấy, phải chịu đựng, phải oán trách và đau đớn trong thầm lặng, tôi không có quyền trút nó lên bất cứ ai kể cả những kẻ tự nguyện, mà chẳng ai là tự nguyện mãi mãi, kể cả chính tôi. nếu tôi bất chấp mà cứ cố để níu kéo, để trì hoãn một sự cứu vớt, nâng đỡ, chia sẻ ở đâu đó, thì một lúc nào đó về sau, tôi cũng sẽ phải nhận lại sự đau đớn từ một nơi khác, cái giá phải trả không bao giờ là ít hơn.

Tuesday, November 19, 2024

Khác?

 người ta có thể bỏ chồng, bỏ người yêu, nhưng làm thế nào để có thể bỏ được một người bạn? 

những ngày này tôi quay đi quay lại với câu hỏi ấy. Có vẻ như tôi không có khả năng làm điều đó như rất nhiều người xung quanh tôi, mà tôi biết, rất dứt khoát, gọn gàng. Hẳn là cũng sẽ đau đớn, nhưng có khi nào đúng là do năng lực (hay là khiếm khuyết) của tôi nên cái sự CẢM NHẬN NỖI ĐAU của tôi và có khi là của cả những người khác bị nhân lên quá nhiều lần, khiến tôi không sao có thể phũ phàng được?

tôi vừa ăn mười cái bánh sữa Yak một lúc, ăn không dừng được, như trẻ con. Tôi đúng là một đứa trẻ to xác, chẳng thể nào trưởng thành, nhất là trong tình cảm. Chiều nay lại muốn ra Hộp ngồi đọc sách, mà phải cố nhịn, vì cảm thấy mình không nên chiều chuộng ham muốn và cảm xúc mà chẳng sợ hãi gì như thế. Rồi lại nghĩ, vì sao những mối quan hệ ở tuổi này chẳng thể nào mà vô tư được. Mình chỉ đơn giản muốn cho đi tình cảm, rồi kèm theo những điều kiện mà mình luôn có sẵn, nhưng rồi lại sợ cho đi nhiều quá, thì sẽ dễ dàng bị lợi dụng, và sợ rằng những người kia phải chăng nhiệt tình với mình cũng là vì mình quá thừa điều kiện, vì cái họ cần không phải tình cảm và tấm lòng chân thành của mình, mà là những vật chất kia... Nhưng cần tình cảm, cần tấm lòng, thì khác hay sao? có đúng là khác không? hay thực ra cũng chỉ là một loại dục vọng khác với những dục vọng còn lại mà thôi?


kể cứ vô tri một tí, chắc cũng tốt... nhưng nói thế thôi, tôi chẳng muốn thế đâu, tôi lại thích như thế này hơn, nhưng vô tri thì làm sao biết được như thế nào mới là đúng :D

Monday, November 18, 2024

Lispector

 tôi mới có một phát hiện, rằng trong lần đầu tiên đi hiệu sách và mua Lispector, tôi đã mua một vài cuốn, trong đó có hai cuốn sách mà tôi chỉ cần đọc tên thôi tôi cũng đã chẳng ngần ngừ lấy một giây, cũng như thế khi đã mua cả một chồng Lispector, khi chọn ra để đọc tôi cũng lần lượt chọn đúng hai cuốn sách ấy đầu tiên,  và về sau tôi mới phát hiện ra một là cuốn sách đầu tiên bà xuất bản khi mới ngoài hai mươi tuổi, còn cuốn kia là cuốn cuối cuối cùng của bà, xuất bản sau khi bà mất một năm

và tôi cũng nhận ra một điều, rằng vì sao tôi đọc Lispector. Ấy là để cho cái phần u ám trong tôi cảm nhận được hạnh phúc trong những nỗi u ám và thất vọng của nó...

Monday, November 4, 2024

đáy của cảm giác

 hẳn là tôi đang khó chịu, hẳn là tôi đang đòi hỏi, nhưng khó chịu về điều gì, đòi hỏi thứ gì chính tôi cũng không rõ nữa? bản chất nằm ở đâu? tôi chỉ thấy mệt, muốn ngủ vùi.

những cảm giác khó chịu này, phải chăng không nên phân tích, chẳng nên bới ra, cứ lỏng ra, để mặc chúng trôi đi, mờ dần đi, rồi chúng sẽ lắng xuống hết, như thể chỉ còn lại những vệt xước mờ mờ ở dưới đáy của cảm giác, dẫu có muốn giữ nguyên hiện trạng cũng chẳng có khả năng, dẫu thế, cũng chẳng có cách nào khiến cho chúng bị xóa đi sạch sẽ. 

và bởi vì vẫn còn tồn tại ở dưới đáy của cảm giác, không oán thán, không giận trách gì, nhưng cũng chẳng thể nhổ bật được gốc rễ bám chặt và sâu dưới đáy của cảm giác, bởi thế chúng lại có thể ngoi lên, giăng ra những dây lá, cuốn lại, và bóp nghẹt chính cảm giác, mỗi khi chúng hấp thu được những nguồn dinh dưỡng của chúng....

tin

 có lẽ người ta ứng xử kỳ lạ như thế là vì người ta không tin tôi, hoặc có thể vì người ta không tin chính bản thân mình. nhưng một điều đơn...