Thursday, May 30, 2024

Lại mưa...


Chẳng hiểu có phải do những ngày đau, tự cho phép mình lười biếng với B không, mà mấy ngày này lại thấy lớp bảo vệ  dược xây dựng nên nhờ những suy tư triết học bỗng chốc mỏng đi, hoặc là vì bản thể được thả lỏng nên nó tự quay trở về với yếu tính của nó...

Những ngày mưa dường như lúc nào cũng kéo ta quay lại với những hồi ức như những bộ phim chậm rãi lướt qua tâm trí, mỗi lần như thế, lại có vô vàn những câu hỏi mà chẳng bao giờ có câu trả lời... Cuộc sống vốn trôi qua như vậy, cứ ngỡ rằng ta có năng lực thì sẽ nắm bắt được, ngỡ rằng hiểu nhau lắm, biết rõ về nhau lắm, ấy thế mà vuột qua nhau, mà chẳng hiểu nổi chuyện gì, chẳng ai hiểu về ai nhiều như ta tưởng, hoặc có khi tưởng là hiểu lắm, nhưng thật ra cái phần quan trọng nhất, lại là nhầm lẫn... nhiều năng lực thì cũng thế mà thôi, có khi càng nhiều lại càng vướng mắc, càng khó thoát ra, Trí tưởng tượng là một thứ thật sự nguy hiểm...


Friday, May 10, 2024

Thực tại của những giấc mơ ngày


 Gần đây, cùng với sự trầm xuống của cảm xúc, tôi lại cứ hay mơ màng. Tự nhiên cảm thấy câu chuyện Trang Chu cũng chẳng phải là không có lý. Từ hôm có giấc mơ kia, bỗng cảm thấy những gì ban ngày không giải quyết được, cũng có thể giải quyết được qua giấc mộng. Và thậm chí, giấc mộng ban ngày, nghĩa là không cần ngủ, mà chỉ cần xây dựng một thế giới của riêng ta và những nhân vật của ta, ở đó, mọi thứ sẽ diễn ra đúng như tình cảm chân thật nhất của ta, ở đó, quan trọng là có thể cho đi bao nhiêu tâm tư, tình cảm, mà không có bất cứ nỗi sợ nào hết. Tất nhiên, nó hẳn vẫn sẽ thiếu đi một phần cốt yếu, cái phần mà ta sờ thấy được bằng xúc giác (về phần thị giác, thính giác, khứu giác, và vị giác có lẽ vẫn có thể tưởng tượng bằng hồi ức, nhưng xúc giác thì cũng có thể lắm chứ?), nhưng có lẽ chỉ có như thế, thì mới thể sống thực sự trọn vẹn với tình cảm, với bản chất của riêng ta, với tất cả những nỗi khát khao, mong nhớ, với những nhu cầu thiết thân mà không sợ bị bội phản, thậm chí là sự bội phản đến từ chính bản thân ta...

Tránh xa Tình yêu


 Mấy ngày hôm nay trời cứ mưa, u ám, rồi chốc lại nắng rực lên, trong vắt, óng ả, rồi thoắt cái, nắng lại biến mất, tất cả không gian bỗng lại trầm xuống, xám xịt dần, lại mưa... Thời tiết này đúng như  một loại tính cách (hay là bệnh lý) mà người ta vẫn gọi là ẩm ương, sớm nắng chiều mưa, thật là i hệt...

Tôi đi qua những ngày này lại có một sự trầm lặng không lý giải nổi (phức tạp thật, lúc điên thì nghĩ sao lại điên thế, lúc trầm lặng cũng lại không hiểu sao lại có thể trầm lặng đến thế). Trầm lặng đến độ lười cả viết, lười cả nghĩ, dù vẫn thường trực nỗi thèm muốn được đắm mình trong một dòng chảy của từ ngữ, của những suy nghĩ bất tận về thân phận, về cuộc đời, và lẽ dĩ nhiên, về Tình Yêu. 

Gần đây tôi bỗng hiểu ra một điều. Thật ra không phải và không thể là "bỗng", về mặt lý trí, tôi đã nghĩ ra điều đó từ rất lâu, rằng người như tôi, sống cùng với cô đơn là tất yếu, bởi vì dường như chẳng có một ai có thể thỏa mãn được tôi, cho dù tôi chẳng bao giờ đòi hỏi điều gì, nhưng Th. nói đúng, mục đích (đòi hỏi) thì không có, nhưng động lực (ham muốn, hay là dục vọng) thì vẫn luôn ở đấy. Có lẽ hầu như chẳng ai hành động mà chẳng vì một điều gì hết, nếu như có một cái gì đó trông có vẻ như thế, thì đấy có khi là bởi vì cái động lực (nguyên nhân) nó còn lẩn trốn ở đâu đó, trong tận sâu thẳm, có lẽ nó nằm ở tiềm thức chứ không ở trong ý thức. Nhưng tiềm thức thì có phải là một dạng ý thức không?

Đó là lý trí, thế nhưng có một cái gì đó trong tôi (dục vọng chăng? hay là trực giác? thật không dễ để phân biệt), luôn phủ nhận nó. Nhưng dẫu có là cái gì, thì dù sao rõ ràng là tôi cũng không nên vướng vào tình cảm nữa, vì những lúc như thế, mệt mỏi thực sự (giống như một con điên hơn giống người bình thường. Nhưng vì sao lại cần phải giống người bình thường nhỉ, để không phải vào trại thương điên à? Biết đâu lúc ấy, tôi lại chẳng nhận ra ai, ngay cả vị bác sĩ thất thường kia, người luôn nói một đằng làm một nẻo, blog thì tình cảm tràn bờ, nhưng con người thực tế thì lạnh lùng tàn nhẫn nhưng điều đáng buồn không phải là sự lạnh lùng kia, mà có lẽ sự lạnh lùng ấy không phải nguyên nhân mà là hệ quả, của một lòng tin vô cùng ít ỏi, ít ỏi đến mức đáng giận, và cả đáng thương nữa… một cái mở đóng ngoặc thật dài và thật liên quan). Tầm này rồi làm gì còn tư cách mà mệt mỏi đến thế. Tư cách về thời gian, tư cách về sức khỏe, và tư cách về tự trọng, thật là nhiều lý do quá đi, và từ khi nào mà lý do lại xuất hiện ở cái blog này vậy???

 Mà một người dở điên dở bình thường thì lại có tư cách gì mà thương người khác, nhưng làm thế nào để ngăn được  nhu cầu yêu thương? Bao giờ dục vọng ấy, bao giờ chẳng còn bất cứ ham muốn nào nữa với cuộc đời buồn này, với những con người ở thế giới này, có lẽ lúc ấy mới dứt bỏ được để quay về với thế giới của chính mình…




Thursday, May 9, 2024

Bản ngã


 Một khi quá tự tin, hay niềm tin quá lớn, cắm rễ quá sâu, thì khi nó sụp đổ, hậu quả chắc khó có thể lường được. Một người tự tin như tôi, có lẽ tốt hơn hết là cứ tiến về phía trước, đừng nhìn lại và đặt câu hỏi cho những điều không khớp, những thực tế không đúng với cái nhìn, nên được lờ đi, hoặc tìm cho nó một cái lý do gì đó dễ nghe, để đẩy nó ra khỏi đầu, xóa đi tồn tại của nó trong dòng chảy ý thức, cứ như thế đi...

Friday, May 3, 2024

everything was in a dream, and the dream has ended :)


 Ai có thể ngờ được, có một ngày tôi lại được cứu rỗi bởi một giấc mơ. 

Một giấc mơ sống động đến từng hình ảnh, và tất nhiên, cảm xúc. Khi hình ảnh đã trở nên nhạt dần, những nội dung chữ nghĩa đã bị chiếm mất chỗ trong bộ nhớ (không biết dùng từ có đúng không nhỉ), thì cảm xúc vẫn còn nguyên vẹn và chân thực cho đến tận bây giờ, khi đã trải qua một ngày dài. Đến mức tôi muốn tin rằng đó là sự thực, chỉ là vì không có cách nào diễn ra trong đời sống này, cho nên chúng tôi gặp nhau trong giấc mơ, để giải quyết những nỗi ám ảnh, day dứt cứ ở đấy mãi, không cách nào xua đi được, mặc cho lý trí đã làm hết sức của nó, mặc cho mọi logic trên đời, và dẫu cho tôi biết rằng những ám ảnh ấy không phải là vì phẩm chất của tình cảm tạo ra. 

Tôi đã trải qua cả một ngày, và cho đến giờ tôi vẫn tin đó là sự thật. Kể cả sự thật không phải một cái gì đó như là sóng năng lượng của tinh thần (hay là ý chí, hay là sóng não) gặp nhau, hay một sự nhận biết bằng năng lượng dạng như thế, vượt xuyên qua không gian, và thấy được, thì đó cũng là một sự nhận ra được phóng chiếu qua giấc mơ. Cũng có thể vì sức mạnh cứu rỗi của nó đối với tôi quá lớn, nên tôi mới muốn tin vào nó. Nhưng tôi vẫn tin điều đó là sự thật, mà khi đã đủ buông bỏ sự bám chấp vào một sự giải thoát từ đâu đó, thì hình hài của nó mới thực sự hiện ra, bằng cách gặp được/nhìn thấy/ hoặc nhận ra, qua giấc mơ của đêm hôm qua.

Đã lâu lắm rồi, chẳng biết từ bao giờ, tôi mới thấy nhẹ nhõm đến thế. Không hạnh phúc, không đau khổ, mà là sự nhẹ nhõm bao trùm. Và tôi đã biết, sở dĩ tôi chưa tha thứ được, chưa quên được, và buông xuống được, tôi vẫn bị dục vọng hành hạ từng cơn, không phải tình cảm, mà là dục vọng, vẫn bị trói buộc cho dù lý trí luôn bảo điều đó là đúng đắn trong mọi lẽ của nó, đấy là bởi vì tôi luôn thấy những gì xảy ra là không đúng với những gì mà tôi thấy, và chính vì thế, tôi không thể chấp chận được, tôi không chấp nhận được rằng tôi đã sai. Tôi không đẩy được cái trực giác “không sai” ấy đi để mà chấp nhận. Đó là nguyên nhân của mọi đau khổ, mọi bất hạnh, quằn quại tìm lối thoát nhưng không thấy. Ấy vậy mà khi không còn đi tìm nữa, khi đã let go, đã bỏ đi dục vọng kiểm soát nỗi bất hạnh của chính mình, thì sự cứu rỗi lại đến qua một giấc mơ. Và tôi lại nhìn thấy được Yêu thương ở đấy, một Yêu thương đúng nghĩa, không có gì là dục vọng, và bởi thấy được Yêu thương, nên sự buông bỏ đến là một lẽ tự nhiên, không cần gắng sức. Thật là kỳ diệu. Đây có lẽ đúng là một sự kỳ diệu, lại là sự kỳ diệu đầu tiên xuất hiện ở đây, ở cái thế giới trần trụi không mặt nạ này.

tin

 có lẽ người ta ứng xử kỳ lạ như thế là vì người ta không tin tôi, hoặc có thể vì người ta không tin chính bản thân mình. nhưng một điều đơn...