Có những lúc tôi nghĩ không hiểu vì sao mình có thể yêu một người lâu đến thế, hơn mười sáu năm trời, và thậm chí đã nghĩ rằng sẽ yêu mãi mãi, không bao giờ có thể rời xa được. Hồi mới quen chị, hơn mười năm trước, chị kể về ngày kỷ niệm năm năm của họ và bảo tôi nhiều lúc cảm thấy mệt vì yêu một người quá lâu. Cho đến khi chị mất, thì họ cũng chỉ mới bên nhau hơn mười một năm. Còn tôi đã dành cho một người, nếu trừ những khoảng thời gian chúng tôi chia tay nhau, có lẽ ít nhất cũng phải mười lăm năm, mười lăm năm…
Cho đến đầu năm nay, vào ngày kỷ niệm tình yêu của chúng tôi, anh vẫn mời tôi uống trà, tôi cũng tới, nhưng khi anh nhắc nhở đến chuyện đó thì tôi lờ đi. Những mười sáu năm chỉ một người là quan trọng nhất, có lẽ đã quá đủ, không, quá thừa…
Mặc dù có thể là vô ích, và bất công, nhưng thành thật mà nói, tôi cũng có oán trách anh, và tự trách mình vì đã để mất quá nhiều năm tháng sống vô ích với cuộc đời, vô trách nhiệm với bản thân, cứ thế chìm đắm trong cái tình yêu, cứ cho là đích thực, nhưng cũng không cần phải đích thực lâu đến vậy. Tình yêu ấy giữ chân tôi, khiến cho tôi đánh mất mình. Thực ra, cần phải đánh mất thì mới có thể tìm ra, có thể thực sự hiểu rõ, nhưng ngần ấy năm thì cũng thực sự là lãng phí.
Nhưng những ngày tháng này, có phải tôi cũng quá bồng bềnh và vô trách nhiệm với bản thân. Có rất nhiều thứ đang đợi tôi tiếp tục, và hoàn thành, nhưng tôi cứ kệ thế và thả trôi trong những mơ mẩn của cảm xúc, của dục vọng, của những trễ nải, lười biếng và buông xuôi, cũng gần như những năm tháng ấy, chỉ có điều, bây giờ tôi nhận thức rõ mình đang như thế nào mà thôi.
Tình yêu có phải là một ảo tưởng không bao giờ tan vỡ? Mà nếu nó vỡ thật, thì một người như tôi sẽ ra sao nhỉ?
No comments:
Post a Comment