Wednesday, July 2, 2025

mưa suốt

 trời mưa như thế này, lòng không sao yên được. tôi cứ bảo nó đừng suy nghĩ quá nhiều, đừng phân tích quá nhiều, nhưng có vẻ như tôi cũng không làm được. Sương bảo tôi, chị cần phải bớt lý thuyết hóa mọi thứ đi, tôi cũng biết thế, nhưng chẳng phải kể cả chuyện bớt lý thuyết hóa đi cũng là một lý thuyết hay sao? chắc vì thế nên tôi cần phải gặp một người đơn giản và ngốc nghếch, để học cách lựa chọn mọi thứ dễ dàng hơn, hay là dễ dãi hơn.?

mưa rơi, mưa rơi, sao tôi không hiểu rõ lòng mình? mưa như thế này làm tôi nghĩ đến một người, một người còn buồn hơn tôi, một người quen đã cũ. đúng, chỉ là một người quen, chứ chẳng đủ gọi là quen biết, thế mà người ta đã hôn tôi cơ đấy, thật là buồn cười. đấy cũng là một lần mà tôi đã hành động trái ngược với những gì tôi muốn, tôi đã giãy ra, và rời khỏi cái nơi cám dỗ tinh thần ấy, bởi tiếng gọi của trực giác, rằng, chẳng cái gì đúng ở đây. nhưng thế mà điều đó cũng làm tôi day dứt mất mấy tháng...

"nàng ngẩng lên, ánh mắt như sao trời, thiêu đốt trái tim tôi, nàng hỏi “em đang sợ cái gì nhỉ?” tôi biết, tôi cần phải buông nàng ra, tôi biết tôi cần phải để nàng đi, bởi vì tôi không xứng đáng với ánh sao ấy,  tôi chẳng là gì ngoài những kiêu hãnh và day dứt ám ảnh của dục vọng chiếm hữu, tình cảm của tôi chẳng thể cho nàng, tôi chỉ có thể mang lại khổ đau và thất vọng, hãy tha thứ cho tôi, không, đừng tha thứ cho tôi...

No comments:

Post a Comment

tin

 có lẽ người ta ứng xử kỳ lạ như thế là vì người ta không tin tôi, hoặc có thể vì người ta không tin chính bản thân mình. nhưng một điều đơn...