Tuesday, July 1, 2025

once upon a time

3/9/2024

Một năm trước đây, thường là phải cố gắng để duy trì sự đọc và sự viết, còn bây giờ, dường như là ngược lại, phải cố gắng để không viết, và không đọc quá nhiều. Mỗi khi đói khát, thì mượn phim ngôn tình để lấp đi, cũng may đợt này có một bộ tạm ổn, xem để giải trí thì cũng khá vui. Cuộc đời cứ thế trôi qua êm ả và nhẹ nhõm như thế này, cứ thế chìm trong sự êm ái của vật chất, của những tình yêu thân thuộc, chẳng phải là mơ ước của quá nhiều người hay sao?

Có những lúc tôi cũng hoài nghi, nếu như có thể thỏa hiệp với linh hồn trong một chốc lát, thì vì sao chẳng phải là mãi mãi, và, liệu sách, chẳng qua cũng chỉ là một dạng vay mượn cảm xúc cao cấp hơn mà thôi? Và chẳng phải nhờ cậy những êm ái vật chất, những chỗ dựa thân thuộc kia, thì mới có thời gian dành cho những thăng hoa của tâm hồn? Như thế có phải thật sự nó cũng chỉ là một dạng cầu kỳ rườm rà và chẳng mấy có giá trị thực tế, mà chẳng qua cũng phải dựa dẫm vào những điều kiện thuận lợi của thực tế mà mới có thể duy trì và phát triển? có cái gì thật không đúng ở đây...

23/9/2024

Chẳng hiểu vì lý do gì, nhưng càng gần với bóng tối, linh hồn ta càng an tĩnh và thanh thản, phải chăng sự thật là nó cùng (đồng chất) một cấu tạo với bóng đêm. Sự cô đơn hóa ra cũng chẳng mấy đáng sợ, thay vào đó niềm hạnh phúc khi được bầu bạn và chia sẻ với thực sự là liều thuốc độc giết dần giết mòn niềm hy vọng, mọi sự ấm áp còn lại trong ta... Niềm hy vọng vào tình yêu thì cũng dường như thế, ngay cả chính bản thân ta còn mông lung và hão huyền, không đáng tin đến thế, dễ dãi và lắm ảo tưởng huyễn hoặc, nhiều dục vọng và thậm chí có những khi còn thiếu đi cả sự thành thật, thì làm sao có thể tin vào ai, vào tình cảm của ai trên đời này? Thực tại quả nhiên là chẳng bao giờ đẹp đẽ, dẫu vậy chẳng thể nào chối bỏ một đời sống hời hợt, dễ dãi, tầm thường, tủn mủn. Cái chết, tuy đáng sợ, nhưng có phải càng ngày nó càng bớt đáng sợ và bỗng lại tỏa một thứ hào quang của "vĩnh cửu" bên cạnh một đời sống chẳng gì là "vĩnh cửu"...

Mọi sự yên ả bất thường đều báo hiệu một cơn bão lớn...


No comments:

Post a Comment

tin

 có lẽ người ta ứng xử kỳ lạ như thế là vì người ta không tin tôi, hoặc có thể vì người ta không tin chính bản thân mình. nhưng một điều đơn...