kể từ sau một năm thì cô không còn đếm nữa
cô đã không còn đếm đã bao lâu rồi họ không còn liên hệ với nhau, đã bao lâu kể từ ngày họ chẳng còn chạm vào nhau, và đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cùng cô lả đi trong vòng tay của anh…
trí óc của cô ngày ngày được phủ lên không biết bao nhiêu là thông tin mới, về những cuốn sách cô đọc, những công việc cô làm, những mối quan hệ, trách nhiệm, và cả những rung động mới, cả những câu chuyện của những người mà cô coi là “sứ mệnh” của mình, nhưng chỉ rất ít, rất đỗi ít thông tin về anh, và từ một tháng nay thì chẳng có gì, bởi vì cô đã chủ động cắt đi nguồn thông tin duy nhất: facebook, cô đã chẳng dùng fb nữa.
có lẽ cô đã không còn nhớ anh như trước nữa, không còn vật vã vì khao khát anh như trước nữa, có lẽ tâm trí cô vì đã ngày ngày phủ đầy lên những thứ khác, nên đã dần thoát khỏi những ám ảnh về sự ra đi lặng lẽ của anh, nhưng có lần bạn cô đã nói gì về vết thương không thể khép miệng ấy nhỉ, có lẽ đây đúng là một thứ như thế, nhưng chỉ là, người ta đã quen với nó rồi, và bận bịu với nhiều thứ khác, thì không còn cảm thấy nó quá nghiêm trọng nữa…nhưng nó sẽ không bao giờ lành hẳn
Và cứ mỗi lần anh xuất hiện, dù là bất ngờ như kiểu cô search một cái tên trên messenger thì nó hiện ra một list trong đó có anh, cô lại cảm thấy trái tim mình dường như ngừng lại. Thời gian là thứ gì, dường như cái đó là cái duy nhất không đúng, vì chẳng bao giờ nó giống nhau. Có những lúc nó lướt đi như một cơn lốc, cuốn phăng đi mọi thứ khiến ta không kịp nghĩ bất cứ điều gì, nhưng có những khi như thế, nó đứng im một chỗ, lì lợm nhìn ta như thách thức, nhưng đáng sợ nhất là nó còn chẳng nhìn, nó đông lại như một cục băng và một cảm giác lạnh lẽo đáng sợ phủ vây lấy ta, cứ tưởng như chẳng có bao giờ thoát được…
No comments:
Post a Comment