cũng đã lâu lâu rồi, mới rơi xuống đáy như thế này, có lẽ chẳng phải chỉ là do câu chuyện hôm qua, có lẽ còn là do những cơn chóng mặt xây xẩm suốt mấy ngày nay
không phải là cô muốn trốn, cô không hề có ý định đấy, về mặt lý trí, cô thậm chí còn cảm thấy mình không thể hiểu nổi những gì đang xảy ra. mà khi khổng hiểu, thì biết trốn cái gì, và trốn đi đâu? cứ như có một thế lực gì đó trong cô ngăn cản cô không nhìn rõ được sự việc, nhưng đó cũng có thể không phải là không hiểu, mà thực ra đó là không muốn chấp nhận.
nhưng nếu thế, thì cô không muốn chấp nhận điều gì? cô không muốn chấp nhận rằng người ta chẳng để ý đến cô, trên phương diện cảm xúc, chỉ là cảm xúc thôi, hay điều cô không muốn chấp nhận rằng những cảm nhận của cô đã sai hoàn toàn. có lẽ là cái sau, cái đó mới thực sự là nghiêm trọng. bởi vì như thế thì cô không còn biết tin vào điều gì nữa...
niềm tin, ấy là thứ sống còn đối với cô, hay là bất cứ ai. cô chẳng thể tưởng tượng, nếu như hoàn toàn mất đi niềm tin, người ta sẽ sống bằng cái gì?
cô không thể ngừng được việc nghĩ đến chuyện đó, dẫu cô luôn nhận thấy rằng thực ra nó đâu có nghiêm trọng đến thế, cô tự an ủi mình, rằng cố lên một tí, chỉ một hai ngày rồi nó sẽ qua, nhưng nó cứ bám vào tâm trí cô, chắc chắn và dai dẳng. thế rồi cô lại nghĩ, thôi được rồi, cứ để nó ở đấy, ta sẽ khoanh vùng nó lại ở một vị trí, để mặc cho vị trí muốn như thế nào cũng được, nó cứ tự nóng giẫy lên, rồi nguội đi, rồi lại nóng lên.... nhưng nó ở trong cái vùng khoanh lại, nó sẽ chẳng làm gì được mình, nếu như có hỏng mất, thì chỉ cái vùng đó hỏng thôi. có một lúc cô tưởng mình đã làm được, thế mà, chẳng hiểu thế nào, nó lại cứ thế tràn ra ngoài, và lại trườn đi khắp nơi trong bộ não vốn đã hỏng hóc của cô... bao giờ thì nó kết thúc?
đấy, mấu chốt là ở đó, bao giờ nó kết thúc? việc của cô là chờ cho nó kết thúc, chờ đợi thôi...
Sao mà cô lại nhớ Anh? Bao giờ thì Em sẽ gặp lại Anh?
Nhưng nếu không có lòng tin, thì sao...
và tiếp
trong khi nó chưa kết thúc, cô vẫn tiếp tục bắt buộc phải nhận diện nó, cho dù cô không muốn, cô không tài nào lờ nó đi được. những xúc cảm kia là gì, không chỉ là nỗi khó chịu vì cảm giác bị phủ nhận, bi mất lòng tin, không, không phải chỉ là như thế... một nỗi xót xa cứ từ đâu phủ kín trong cô, nhưng xót xa cho ai? cho cái gì? cô xót cái mà cô không hề biết có tồn tại không? nỗi đau của một người khác? đây chỉ là tưởng tượng của cô, gấp 5, gấp 10 hay gấp 100 lần sự thật. có phải đây là một căn bệnh? một hệ thống thần kinh bị sai tín hiệu, bị phóng đại thực tế gấp nhiều lần, và bị mất hẳn tín hiệu trong một số trường hợp khác. có lẽ là như vậy. vào cái ngày mà lần đầu tiên cô gặp nó, nó đã bảo tất cả chỉ là hệ quả của một chất dẫn truyền thần kinh, chỉ thế mà thôi...
nhưng nỗi đau thì là thật, dù cho nó chỉ là hệ quả của một chất dẫn truyền thần kinh chết tiệt nào đó, thì nó vẫn tồn tại sờ sờ không lay chuyển, tại đây, bây giờ, và chẳng có cách nào ngoài chịu đựng nó...
No comments:
Post a Comment