cái mùa mộng mị này mãi vẫn chưa chịu chấm dứt, và tôi lại còn bị ốm một trận
mỗi một lần ốm có vẻ như là nặng, là tôi lại có cảm giác những tháng ngày của mình cũng chẳng còn lại nhiều nữa, bởi sinh lực cứ mỗi lúc một vơi dần đi.
nhưng tôi không cảm thấy sợ, tôi chỉ thấy tiếc, tiếc một đời sống quá dễ dàng, chẳng lưu lại được gì mấy, không chịu được sư hời hợt, dễ dãi, nhưng cũng chẳng dám quăng mình vào những thử thách, những giới hạn thực sự để bứt ra được khỏi sự tầm thường...
và còn...
cái note này viết đã gần ba tháng, nhưng hóa ra lại chưa up
và lại một trận ốm tiếp theo, trong một cái mùa không biết là mùa gì, mà có gió mùa và mưa phùn xen lẫn với nắng hè oi ả
những lúc ốm, hoá ra lại sáng suốt nhất
No comments:
Post a Comment