Sunday, February 23, 2025

đã đủ chưa?

 thế mà lại có một bài hát nữa gắn với sự tồn tại của đoạn quá khứ ấy một cách vừa vô tình vừa đầy chủ ý, Avec le temps, cứ giống như nó là một cái nhãn đóng vào cái hộp chứa đựng khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi mà day dứt không tưởng ấy… cứ tưởng với chừng ấy Loner Deer và một vài Kaz Hawkins đã là quá nhiều, vậy mà đến Avec le temps mới dường như tạm đủ.



Thursday, February 20, 2025

chữa bệnh

những dày vò khủng khiếp của những dục vọng sẽ trở nên dễ chịu đựng hơn, nếu như ta chấp nhận chúng và hiểu được rặng sự đau đớn mà ta đang chịu đựng chỉ là biểu hiện của căn bệnh mà ta đang mắc phải, và có niềm tin vào chuyện ta sẽ khỏi bệnh (tuy chưa biết là khi nào), chỉ cần ta đủ mạnh mẽ và hơn nữa, chính đây mới là điều quan trọng, hiểu rõ và chấp nhận được những khiếm khuyết đã gây ra căn bệnh nó nơi ta, dẫu chỉ là để ngay sau khi khỏi căn bệnh ấy, ta sẽ lại phát hiện ra một loại bệnh tật mới....

Tuesday, February 18, 2025

hành trình tình cảm

 hôm nay thì tôi lại nhận ra một điều còn quan trọng hơn

trước đây tôi cứ nghĩ tôi sẽ chỉ thoát khi tôi không còn tình cảm với người ấy, hoặc tình cảm ấy được bù lấp bằng một tình cảm khác, chính vì thế nên tôi ngần ngừ (mà cũng có thể tôi chẳng gặp ai có thể làm tôi hết ngần ngừ) không lao vào một mối quan hệ khác, vì tôi biết tôi vẫn chưa thoát khỏi

nhưng giờ đây, khi nút giao giữa quá khứ và hiện tại đã giúp tôi thực sự cởi bỏ được sợi dây đã trói buộc tôi vào quá khứ, tôi vừa cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cũng vừa cảm thấy mất mát, cứ như thể tôi sợ rằng tự do chính là đánh mất tình cảm cái tình cảm quý giá kia, cái tình cảm thực ra theo tôi là thuần khiết vô cùng, chỉ đơn giản là rung động đến tận sâu thẳm mà chẳng có bất cứ lý do gì…

thế nhưng bỗng nhiên tôi nhận ra, nó chẳng hề biến mất, thậm chí nó chẳng bị bào mòn, nó vẫn nguyên đấy, chỉ khác là bây giờ nó đã chuyển hoá thành một thứ tình cảm không kỳ vọng, chính nỗi kỳ vọng chứ không phải tình cảm là thứ đã trói buộc con người, là nguyên nhân của tất cả dục vọng dày vò ta, tình yêu tự nó không bao giờ trói buộc và chẳng dày vò…

Monday, February 17, 2025

Avec le temps

 đôi khi có những sự lặp lại kỳ lạ, ví dụ như năm ngoái ngay trước Tết âm có người bảo tôi đưa cho mười triệu tiền mặt rồi chuyển khoản trả lại, để thưởng cho nhân viên, năm nay cũng vẫn mười triệu và chuyển khoản, nhưng là một người khác; và rồi sau Tết năm ngoái và năm nay tôi đều được tặng Lind 85% from Germany, và tôi không ăn cứ để đấy mãi, chẳng biết vì tiếc, hay vì sợ béo, hay chỉ là chưa đủ muốn ăn, rồi lại đem đi cho…

một người cứ luôn để quá khứ níu mãi như tôi cứ luôn hay nhận ra những điều kiểu như thế, lẽ dĩ nhiên, những thứ như Dejavu thì rất thường thấy, đôi khi còn chẳng phân biệt nổi thực ra nó đã xảy ra trong giấc mơ, hay trong đời thực ở một quá khứ rất xa xôi, nhưng có thể phân biệt được hay sao? mơ và thực ấy, chắc ai cũng biết truyện Trang Chu nhỉ…

có hôm tôi bảo với một người bạn là chị nghĩ hẳn phải có một thế giới khác, tồn tại song song, chứ không phải là sau cái chết, ở nơi đấy, người ta không giao tiếp bằng lời nói đâu, mà bằng suy nghĩ, bằng ánh mắt, bằng sóng não… nếu không thì tại sao có những giấc mơ lại chân thực đến thế, đến mức khi tỉnh dậy, không thể tin nổi là mình vừa mơ…

tôi thực sự tin vào những giao tiếp như thế, hơn là tin vào lời nói, thậm chí, hơn cả hành động, và vì thế nên tôi tin vào những điều trông có vẻ phi lý trong thực tại, và có lúc tôi thậm chí tha thứ chỉ vì một giấc mơ…

hẳn sẽ có người cười bảo tôi hâm, nhưng chắc chắn cũng có những người có niềm tin giống tôi, hoặc có những người chưa bao giờ nghĩ đến những thứ kiểu như vậy, nhưng tôi cũng lại có một niềm tin là đâu đó trong thâm tâm, ai cũng  đều có một mong muốn thầm kín, là có thể tin vào những điều như thế

ngày hôm qua, do sơ suất không hiểu là của tôi hay của thiết bị, hay của software, tôi đã vô tình chạm một ngón tay vào quá khứ, hoặc cũng có thể là quá khứ đã vô tình chạm vào ngón tay ấy của tôi, phản xạ đầu tiên của tôi là sợ, nhưng hoá ra tôi cũng không sợ đến thế, hoá ra tôi cũng-đã-biết-sợ, và tôi lại chẳng-sao. 



𝐀𝐯𝐞𝐜 𝐥𝐞 𝐭𝐞𝐦𝐩𝐬

𝐒𝐨𝐧𝐠 𝐛𝐲 𝐋𝐞́𝐨 𝐅𝐞𝐫𝐫𝐞́


𝐴𝑣𝑒𝑐 𝑙𝑒 𝑡𝑒𝑚𝑝𝑠

𝐴𝑣𝑒𝑐 𝑙𝑒 𝑡𝑒𝑚𝑝𝑠, 𝑣𝑎, 𝑡𝑜𝑢𝑡 𝑠'𝑒𝑛 𝑣𝑎

𝑂𝑛 𝑜𝑢𝑏𝑙𝑖𝑒 𝑙𝑒 𝑣𝑖𝑠𝑎𝑔𝑒, 𝑒𝑡 𝑙'𝑜𝑛 𝑜𝑢𝑏𝑙𝑖𝑒 𝑙𝑎 𝑣𝑜𝑖𝑥

𝐿𝑒 𝑐œ𝑢𝑟, 𝑞𝑢𝑎𝑛𝑑 𝑐̧𝑎 𝑏𝑎𝑡 𝑝𝑙𝑢𝑠

𝐶'𝑒𝑠𝑡 𝑝𝑎𝑠 𝑙𝑎 𝑝𝑒𝑖𝑛𝑒 𝑑'𝑎𝑙𝑙𝑒𝑟 𝑐ℎ𝑒𝑟𝑐ℎ𝑒𝑟 𝑝𝑙𝑢𝑠 𝑙𝑜𝑖𝑛

𝐹𝑎𝑢𝑡 𝑙𝑎𝑖𝑠𝑠𝑒𝑟 𝑓𝑎𝑖𝑟𝑒, 𝑒𝑡 𝑐'𝑒𝑠𝑡 𝑡𝑟𝑒̀𝑠 𝑏𝑖𝑒𝑛

𝐴𝑣𝑒𝑐 𝑙𝑒 𝑡𝑒𝑚𝑝𝑠

𝐴𝑣𝑒𝑐 𝑙𝑒 𝑡𝑒𝑚𝑝𝑠, 𝑣𝑎, 𝑡𝑜𝑢𝑡 𝑠'𝑒𝑛 𝑣𝑎

𝐿'𝑎𝑢𝑡𝑟𝑒 𝑞𝑢'𝑜𝑛 𝑎𝑑𝑜𝑟𝑎𝑖𝑡, 𝑞𝑢'𝑜𝑛 𝑐ℎ𝑒𝑟𝑐ℎ𝑎𝑖𝑡 𝑠𝑜𝑢𝑠 𝑙𝑎 𝑝𝑙𝑢𝑖𝑒

𝐿'𝑎𝑢𝑡𝑟𝑒 𝑞𝑢'𝑜𝑛 𝑑𝑒𝑣𝑖𝑛𝑎𝑖𝑡 𝑎𝑢 𝑑𝑒́𝑡𝑜𝑢𝑟 𝑑'𝑢𝑛 𝑟𝑒𝑔𝑎𝑟𝑑

𝐸𝑛𝑡𝑟𝑒 𝑙𝑒𝑠 𝑚𝑜𝑡𝑠, 𝑒𝑛𝑡𝑟𝑒 𝑙𝑒𝑠 𝑙𝑖𝑔𝑛𝑒𝑠 𝑒𝑡 𝑠𝑜𝑢𝑠 𝑙𝑒 𝑓𝑎𝑟𝑑

𝐷'𝑢𝑛 𝑠𝑒𝑟𝑚𝑒𝑛𝑡 𝑚𝑎𝑞𝑢𝑖𝑙𝑙𝑒́ 𝑞𝑢𝑖 𝑠'𝑒𝑛 𝑣𝑎 𝑓𝑎𝑖𝑟𝑒 𝑠𝑎 𝑛𝑢𝑖𝑡

𝐴𝑣𝑒𝑐 𝑙𝑒 𝑡𝑒𝑚𝑝𝑠, 𝑡𝑜𝑢𝑡 𝑠'𝑒́𝑣𝑎𝑛𝑜𝑢𝑖𝑡

𝐴𝑣𝑒𝑐 𝑙𝑒 𝑡𝑒𝑚𝑝𝑠

𝐴𝑣𝑒𝑐 𝑙𝑒 𝑡𝑒𝑚𝑝𝑠, 𝑣𝑎, 𝑡𝑜𝑢𝑡 𝑠'𝑒𝑛 𝑣𝑎

𝑀𝑒̂𝑚𝑒 𝑙𝑒𝑠 𝑝𝑙𝑢𝑠 𝑐ℎ𝑜𝑢𝑒𝑡𝑡𝑒𝑠 𝑠𝑜𝑢𝑣𝑒𝑛𝑖𝑟𝑠, 𝑐̧𝑎, 𝑡'𝑎𝑠 𝑢𝑛𝑒 𝑑𝑒 𝑐𝑒𝑠 𝑔𝑢𝑒𝑢𝑙𝑒𝑠

𝐴̀ 𝑙𝑎 𝑔𝑎𝑙𝑒𝑟𝑖𝑒, 𝑗'𝑓𝑎𝑟𝑓𝑜𝑢𝑖𝑙𝑙𝑒 𝑑𝑎𝑛𝑠 𝑙𝑒𝑠 𝑟𝑎𝑦𝑜𝑛𝑠 𝑑'𝑙𝑎 𝑚𝑜𝑟𝑡

𝐿𝑒 𝑠𝑎𝑚𝑒𝑑𝑖 𝑠𝑜𝑖𝑟 𝑞𝑢𝑎𝑛𝑑 𝑙𝑎 𝑡𝑒𝑛𝑑𝑟𝑒𝑠𝑠𝑒 𝑠'𝑒𝑛 𝑣𝑎 𝑡𝑜𝑢𝑡𝑒 𝑠𝑒𝑢𝑙𝑒

𝐴𝑣𝑒𝑐 𝑙𝑒 𝑡𝑒𝑚𝑝𝑠

𝐴𝑣𝑒𝑐 𝑙𝑒 𝑡𝑒𝑚𝑝𝑠, 𝑣𝑎, 𝑡𝑜𝑢𝑡 𝑠'𝑒𝑛 𝑣𝑎

𝐿'𝑎𝑢𝑡𝑟𝑒 𝑎̀ 𝑞𝑢𝑖 𝑙'𝑜𝑛 𝑐𝑟𝑜𝑦𝑎𝑖𝑡 𝑝𝑜𝑢𝑟 𝑢𝑛 𝑟ℎ𝑢𝑚𝑒, 𝑝𝑜𝑢𝑟 𝑢𝑛 𝑟𝑖𝑒𝑛

𝐿'𝑎𝑢𝑡𝑟𝑒 𝑎̀ 𝑞𝑢𝑖 𝑙'𝑜𝑛 𝑑𝑜𝑛𝑛𝑎𝑖𝑡 𝑑𝑢 𝑣𝑒𝑛𝑡 𝑒𝑡 𝑑𝑒𝑠 𝑏𝑖𝑗𝑜𝑢𝑥

𝑃𝑜𝑢𝑟 𝑞𝑢𝑖 𝑙'𝑜𝑛 𝑒𝑢̂𝑡 𝑣𝑒𝑛𝑑𝑢 𝑠𝑜𝑛 𝑎̂𝑚𝑒 𝑝𝑜𝑢𝑟 𝑞𝑢𝑒𝑙𝑞𝑢𝑒𝑠 𝑠𝑜𝑢𝑠

𝐷𝑒𝑣𝑎𝑛𝑡 𝑞𝑢𝑜𝑖, 𝑙'𝑜𝑛 𝑠'𝑡𝑟𝑎𝑖̂𝑛𝑎𝑖𝑡 𝑐𝑜𝑚𝑚𝑒 𝑡𝑟𝑎𝑖̂𝑛𝑒𝑛𝑡 𝑙𝑒𝑠 𝑐ℎ𝑖𝑒𝑛𝑠

𝐴𝑣𝑒𝑐 𝑙𝑒 𝑡𝑒𝑚𝑝𝑠, 𝑣𝑎, 𝑡𝑜𝑢𝑡 𝑣𝑎 𝑏𝑖𝑒𝑛

𝐴𝑣𝑒𝑐 𝑙𝑒 𝑡𝑒𝑚𝑝𝑠

𝐴𝑣𝑒𝑐 𝑙𝑒 𝑡𝑒𝑚𝑝𝑠, 𝑣𝑎, 𝑡𝑜𝑢𝑡 𝑠'𝑒𝑛 𝑣𝑎

𝑂𝑛 𝑜𝑢𝑏𝑙𝑖𝑒 𝑙𝑒𝑠 𝑝𝑎𝑠𝑠𝑖𝑜𝑛𝑠 𝑒𝑡 𝑙'𝑜𝑛 𝑜𝑢𝑏𝑙𝑖𝑒 𝑙𝑒𝑠 𝑣𝑜𝑖𝑥

𝑄𝑢𝑖 𝑣𝑜𝑢𝑠 𝑑𝑖𝑠𝑎𝑖𝑒𝑛𝑡 𝑡𝑜𝑢𝑡 𝑏𝑎𝑠 𝑙𝑒𝑠 𝑚𝑜𝑡𝑠 𝑑𝑒𝑠 𝑝𝑎𝑢𝑣𝑟𝑒𝑠 𝑔𝑒𝑛𝑠

𝑁𝑒 𝑟𝑒𝑛𝑡𝑟𝑒 𝑝𝑎𝑠 𝑡𝑟𝑜𝑝 𝑡𝑎𝑟𝑑, 𝑠𝑢𝑟𝑡𝑜𝑢𝑡 𝑛𝑒 𝑝𝑟𝑒𝑛𝑑𝑠 𝑝𝑎𝑠 𝑓𝑟𝑜𝑖𝑑

𝐴𝑣𝑒𝑐 𝑙𝑒 𝑡𝑒𝑚𝑝𝑠

𝐴𝑣𝑒𝑐 𝑙𝑒 𝑡𝑒𝑚𝑝𝑠, 𝑣𝑎, 𝑡𝑜𝑢𝑡 𝑠'𝑒𝑛 𝑣𝑎

𝐸𝑡 𝑙'𝑜𝑛 𝑠𝑒 𝑠𝑒𝑛𝑡 𝑏𝑙𝑎𝑛𝑐ℎ𝑖 𝑐𝑜𝑚𝑚𝑒 𝑢𝑛 𝑐ℎ𝑒𝑣𝑎𝑙 𝑓𝑜𝑢𝑟𝑏𝑢

𝐸𝑡 𝑙'𝑜𝑛 𝑠𝑒 𝑠𝑒𝑛𝑡 𝑔𝑙𝑎𝑐𝑒́ 𝑑𝑎𝑛𝑠 𝑢𝑛 𝑙𝑖𝑡 𝑑𝑒 ℎ𝑎𝑠𝑎𝑟𝑑

𝐸𝑡 𝑙'𝑜𝑛 𝑠𝑒 𝑠𝑒𝑛𝑡 𝑡𝑜𝑢𝑡 𝑠𝑒𝑢𝑙 𝑝𝑒𝑢𝑡-𝑒̂𝑡𝑟𝑒, 𝑚𝑎𝑖𝑠 𝑝𝑒𝑖𝑛𝑎𝑟𝑑

𝐸𝑡 𝑙'𝑜𝑛 𝑠𝑒 𝑠𝑒𝑛𝑡 𝑓𝑙𝑜𝑢𝑒́ 𝑝𝑎𝑟 𝑙𝑒𝑠 𝑎𝑛𝑛𝑒́𝑒𝑠 𝑝𝑒𝑟𝑑𝑢𝑒𝑠

𝐴𝑙𝑜𝑟𝑠 𝑣𝑟𝑎𝑖𝑚𝑒𝑛𝑡

𝐴𝑣𝑒𝑐 𝑙𝑒 𝑡𝑒𝑚𝑝𝑠 𝑜𝑛 𝑛'𝑎𝑖𝑚𝑒 𝑝𝑙𝑢𝑠

Wednesday, February 12, 2025

chờ

giờ thì tôi còn biết, chờ đợi có thể biến thành một thói quen vô thức, ngay cả khi người ta biết chắc chắn điều đó sẽ không xảy ra


Wednesday, February 5, 2025

Thân (khỉ)

đàn ông thì thường là yếu đuối hơn đàn bà, nhưng một người đàn ông mà không yếu đuối thì sẽ như thế nào?

thế mà lại có một người như vậy thật, không phải nói là có hẳn một người rưỡi, mà lại đều là tuổi Thân

có lẽ loài khỉ chính là loài kiên cường nhất, và có nhiều năng lực tự do nhất, thực sự tự do....

I myself

 những ngày tháng này tôi cứ luôn bồng bềnh trong những cơn mơ. nhưng lại hầu như chẳng bao giờ mơ thấy người mà ngày nào tôi cũng vẫn còn cho phép mình nghĩ đến. có lẽ dần dần, rồi mọi chuyện cũng sẽ tự chấm dứt, bút xoá mang tên thời gian và xa cách bao giờ cũng sẽ hiệu quả, chỉ là lâu hơn mà thôi. 

những ngày tháng này, ngược hẳn với hai tháng trước đây, được gọi tên là “dễ dãi”. tôi ngủ nhiều bất thường (so với tôi), và gần như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào những giấc ngủ ngắn, hoặc là mơ màng cắt đứt với thực tại. tôi đoán có thể đây là một chu kỳ của nghỉ ngơi và phục hồi, dẫu vậy, tôi vẫn cảm thấy bất an. tôi không thích sự dễ dãi, nhưng tôi cũng vừa sợ vừa ham muốn những vật vã tinh thần, ở nơi đó, tôi biết mình là ai, và muốn gì, còn giờ tôi cứ mơ màng chẳng biết... sự không biết cũng đem lại nỗi sợ hãi theo một cách khác.

tôi thường cảm thấy mình chẳng đủ sâu sắc trong bất cứ một điều gì, kể cả trong tình yêu. tôi để cho mình quá phụ thuộc vào các giác quan, bao gồm cả trực giác, mà ngại ngần việc đào sâu tìm tòi, và khám phá cấu tạo của mọi điều. tôi lười học hỏi, lười tìm tòi, tôi thích cảm giác thả trôi trong những nhận định của giác quan, và đắm chìm trong đó với những luồng suy nghĩ và nhận thức hết sức chủ quan của cá nhân, dẫu vậy tôi lại vô cùng dễ bị ảnh hưởng bởi nhận định của người khác. một người đã nói với tôi rằng, bản đồ sao của tôi cho thấy tôi như là một tấm gương, hễ ở cạnh ai thì soi chiếu người đó, bởi tôi có rất nhiều Song tử trong những vị trí quyết định, và có lẽ bởi vậy nên tôi không sao mà cố định được, dẫu cho rising Sign, sứ mệnh của tôi, là một chòm sao cực đoan nhất trong các chòm sao. mọi thứ liên quan đến tôi cứ luôn mâu thuẫn như vậy. cũng như trong con người tôi luôn có một kẻ muốn trốn đi ôm ấp nỗi cô độc, những lại cũng l luôn có một kẻ cứ luôn tìm mọi cơ hội để mà vui vẻ trong những giao tiếp thậm chí là nhạt nhẽo, vô nghĩa với loài người

quay trở lại với thực tại về sự lười biếng trong việc thực sự đào sâu tìm hiểu kiến thức về những thứ xung quanh, thậm chí cả những thứ mà tôi vô cùng thích thú, vừa khiến cho tôi có những trực quan chính xác, không chút lừa mị, quanh co, trần trụi không vỏ bọc, nhưng cũng vừa khiến cho chính những giác quan ấy bị hạn chế vì thiếu sự mài dũa đến những tầng sâu hơn, trừu tượng và khó nắm bắt hơn, đồng thời còn quan trọng nữa là sẽ khiến cho tôi hầu như thiếu hoàn toàn năng lực đem lại hình thức cho những gì tôi nhận ra được bằng giác quan. tôi không chỉ lười, mà còn tệ hơn, cả thèm chóng chán.


tin

 có lẽ người ta ứng xử kỳ lạ như thế là vì người ta không tin tôi, hoặc có thể vì người ta không tin chính bản thân mình. nhưng một điều đơn...