Tuesday, December 10, 2024

the color of the night

 những khoảng thời gian về đêm - những đêm mất ngủ - cũng chẳng tệ như người ta vẫn sợ, ngoại trừ việc sẽ lê lết mệt mỏi, có khi là mất tinh thần suốt cả ngày hôm sau đó. thật ra với tôi, đó cũng chẳng phải là điều đáng sợ nữa, vì khi đã quen với sự mệt, sự đau, người ta cũng sẽ cảm thấy chúng cũng bình thường mà thôi. một dạng tinh thần rệu rã, có khi cũng đem lại không ít sự hiểu, mà thậm chí còn là nhiều hơn, sâu hơn, so với một tinh thần khỏe khoắn, phấn chấn. Tất nhiên là cũng khác nhau.

ban đêm, đôi khi người ta sáng suốt đến kỳ lạ, bởi vì sự yên tĩnh và tối tăm của nó, sự cô độc của nó là tuyệt đối. Khi ấy, người ta không bị phân tán bởi bất cứ điều gì ngoại trừ bản thể của chính mình, cũng chẳng có khả năng bấu víu vào bất cứ ai, bất cứ điều gì. Bởi vậy, sự thật, bao giờ cũng sẽ rõ rệt nhất vào ban đêm, nhưng cũng không phải không có khả năng chúng sẽ bị cường điệu hóa lên, thêm phần bi kịch bởi tính chất tối tăm, lạnh lẽo của đêm. nhưng có một điều chắc chắn, khi đối diện với chỉ một mình, người ta chẳng thể trốn tránh được bất cứ điều gì nữa. 

à, thật ra thì ngày nay mọi sự cũng không hẳn là như thế. với một chiếc điện thoại trên tay, người ta có thể quá thuận tiện để làm bất cứ điều gì mà mình muốn. Chơi điện tử, xem phim, thậm chí chỉ là clips, và lang thang trên cõi ảo, dẫu có vắng lặng hơn, nhưng vẫn có thể thấy được những tồn tại khác cũng đang lang thang giống như mình. Sự quá dễ dàng kết nối với mọi thứ lẽ ra phải vắng mặt vào ban đêm, khiến cho phần lớn chẳng bao giờ còn kịp lựa chọn. hẳn là như thế, nên càng ngày càng nhiều người bị trầm cảm, bị các vấn đề về tâm lý, bởi chẳng còn mấy ai chịu đối diện với chính mình, với những vấn đề luôn tồn tại trong mình...

mấy ai còn biết tận hưởng màu của đêm...

No comments:

Post a Comment

tin

 có lẽ người ta ứng xử kỳ lạ như thế là vì người ta không tin tôi, hoặc có thể vì người ta không tin chính bản thân mình. nhưng một điều đơn...