Sunday, December 8, 2024

mechanlody

 gần đây thì tôi đã bắt đầu thực sự hiểu ra rằng, chẳng gì ngăn cản được nỗi sầu muộn trong lòng tôi, rằng ngay kể cả hạnh phúc cũng sẽ, và thậm chí còn là nguyên nhân chính, của những sầu muộn. cùng với sự nhận ra ấy, mỗi khi nó dâng lên cuồn cuộn trong lòng tôi, tôi đã không còn cảm thấy nỗi sốt sắng cần phải chia sẻ nó với ai đấy nữa, vì tôi biết rằng, dẫu có làm gì, thì cũng chỉ là một sự trì hoãn mà thôi, và suy cho cùng, nó cũng chẳng đáng sợ đến vậy, nỗi sầu muộn ấy...

và cùng với tất cả sự nhận ra trên, tôi cũng đã không còn cảm thấy vui như trước khi ở cạnh những người mà xưa kia tôi luôn cảm thấy chẳng gì có thể vui hơn... niềm vui khi không dễ dàng có được, khi phải cẩn thận từng li từng tí, sẽ không khiến ta cảm thấy bất hạnh khi nó chẳng còn ở đấy nữa, và thế là tôi đã lựa chọn, lựa chọn từ chối sự lựa chọn của trái tim, có lẽ rằng, tôi đã thấm thía được một điều: thứ đáng sợ nhất không phải nỗi sầu muộn, cũng chẳng phải sự cô đơn, thứ đáng sợ nhất ấy là để cho toàn bộ cảm giác của mình phụ thuộc vào một nhu cầu nào đó của chính mình, hay là phụ thuộc vào một người khác.

cuối cùng thì tôi cũng đã hạ được quyết tâm làm chuyện đó, sau rất nhiều thời gian, tuy cũng chẳng biết trước liệu có đi được đến đích không. Và vì sợ khả năng bỏ dở sẽ xảy ra, tôi liền đi thông báo khắp nơi rằng tôi đã quyết định làm thế, cứ như thể càng nhiều người biết, thì sẽ càng nhiều thứ giữ cho tôi theo được đến cùng, cứ như thể, tôi vẫn còn quan tâm nhiều đến thế đến sự nhìn nhận của người khác về chính mình. ừ nhưng mà làm thế nào để mà không thể quan tâm nhỉ? trong khi tôi vẫn còn yêu con người đến thế...

No comments:

Post a Comment

tin

 có lẽ người ta ứng xử kỳ lạ như thế là vì người ta không tin tôi, hoặc có thể vì người ta không tin chính bản thân mình. nhưng một điều đơn...