Sunday, December 8, 2024

now just emotions-just emotions (emotions, feelings, and/or sentimentals...)

 quả thật là chẳng có gì có thể chê được nơi khu vườn ấy. Cây cối thì xanh mướt phủ kín không gian, hồ hoa súng thì đẹp đến mức không chân thực mấy, nhưng cũng không hẳn là giả tạo, mấy bông hoa súng trắng khiến cô những muốn chạm vào chúng để xem có phải chúng là hoa thật không, hay được đúc ra từ thạch cao màu trắng ngà, không gian thì tinh khiết hiếm hoi giữa một thành phố đậm đặc bụi mịn, ngay kể cả mấy cái ghế đá cũng thật vừa vặn với khu vườn, không quá giản đơn, cũng chẳng quá cầu kỳ. và cô chẳng thể nào không nức nở khen ngợi.

nhưng chẳng hiểu sao, đấy vẫn là một cái gì đó không chân thực, lạnh lùng. Cô không cảm nhận được trong không gian ấy cái mùi của sự yên bình không một chút lừa mị, như khi cô ngồi giữa cái khoảnh sân lộn nhộn  của P, hay trong tiếng cưa xẻ rè rè liên tục, thậm chí là chát chúa của những nhát búa mà anh liên tục tạo ra ở ngay bên cạnh cô, bằng chứng là cô vẫn có thể đọc sách. Nếu có gì ảnh hưởng đến sự đọc của cô thì không phải là những tiếng động ấy khiến cô nhộn nhạo, mà chính là sự tồn tại của cái người đàn ông ấy, ngay kể từ lần đầu anh gặp cô. 

bề ngoài của anh có lẽ là tất cả những gì cô không thích, và chắc hẳn là sẽ không bao giờ để mắt đến. Xù xì, bặm trợn, dữ dội và đáng sợ đến thế, cô sẽ chẳng muốn dây dưa với một người như vậy.  ấy thế, không biết điều gì khiến cho cô chẳng thể ngồi yên được, với sự có mặt của anh ngay bên cạnh, một tồn tại sừng sững và gây hấn, nhưng gây hấn gì với cô? cô đã chẳng bao giờ có thể lờ anh đi như anh vẫn luôn làm thế với cô, dẫu cô chẳng nói một lời, nhưng cô luôn chăm sóc cho tồn tại của anh, mỗi khi anh xuất hiện. và chẳng biết thế lực nào, khiến cho trước cái ngày hôm đầu tiên họ gặp nhau tại khoảnh sân của P, dẫu đã đến đó rất nhiều lần, nhưng cô chưa một lần nào gặp anh, vậy mà, chỉ từ sau lần đầu tiên đó, lần nào cô đến chơi, anh lại cũng đang ở đấy. à, có lẽ do anh chỉ vừa mới chia tay bạn gái.

một sự tồn tại sừng sững trong lòng cô, kể từ khi nó xuất hiện. Cô đã không có cách nào xóa nó đi, và cô cảm thấy sợ hãi. Cô rất ít khi sợ như thế. Có một lần, cô chợt nghĩ đến anh và so sánh với những gì ở quanh cô, những hình thức áp đặt ấn lên bản thể của cô, lên tâm hồn tự do của cô, chẳng hiểu sao một cơn xót lòng bỗng đến, xoáy sâu vào tim cô, cô thấy nhói đau vì cô nhận ra, sống thật đến như thế với bản thân, với những lựa chọn của mình, không thỏa hiệp, ngay kể cả chỉ thỏa hiệp với những hình thức bên ngoài thôi, thật đẹp biết bao, và cũng đáng thương xót biết bao... Có lẽ một vẻ đẹp giống như khu vườn kia có thể khiến cho cô tấm tắc trầm trồ và ngưỡng mộ, nhưng sẽ không bao giờ có thể khiến cô có một loại cảm giác xót thương, rung động đến tận sâu thẳm linh hồn đến như thế. Nhưng giữa họ đã bao giờ chính thức giao tiếp bằng lời đâu? vì sao những cảm giác mãnh liệt như thế lại có thể sinh ra trong cô? cứ như thể họ đã là gì đó của nhau, họ đã bước vào tâm hồn nhau và để lại những vết khắc sâu hoắm, cho dù vô cùng mỏng mảnh... Có một lần, trong lúc P. đang thử tìm cách phá vỡ sự không-giao-tiếp-bằng-lời-nói, cô đã bảo "chẳng cần đâu, như thế này cũng hay mà, mà như thế mới là đúng, giao tiếp bằng tâm ý, còn mạnh hơn rất nhiều so với giao tiếp bằng lời nói, giống như đấu kiếm ở trong phim Ngọa hổ tàng long ấy, mà em đã xem phim đấy chưa nhỉ"

cho nên cô sợ. Những tổn thương trong suốt nhiều năm qua, và những bài học mà cô học được trong hai năm gần đây kể từ khi cô chính thức chia tay với mối tình mười mấy năm và đã từng nghĩ sẽ là mãi mãi của cô, có lẽ đã khiến cho cô trở nên hèn nhát. Cô chẳng còn tin vào tình yêu nữa. Không phải cô nghĩ nó chẳng tồn tại, thậm chí cô tin rằng cô sẽ chẳng bao giờ có thể hết yêu được. Nhưng cô không còn tin vào con người nữa, hay đúng hơn, và trầm trọng hơn, cô không còn tin rằng mình có thể sẽ được hạnh phúc vì yêu... Nhất là lại là một điều gì mãnh liệt đến như thế, sâu sắc đến như thế, nếu như thất vọng, nếu như trở thành bi kịch, thì sẽ khủng khiếp đến mức nào? 

Nên cô đã lựa chọn đi theo tiếng gọi của lý trí, của nỗi sợ, trước khi quá muộn, trước khi không thể lùi lại được nữa, mà có lẽ chỉ một chút nữa thôi, là sẽ không còn khả năng lùi, bởi vì còn chưa nói với nhau một câu tử tế, mà chỉ việc quyết định không đến gần anh nữa đã khiến cô day dứt đến thế này...

No comments:

Post a Comment

tin

 có lẽ người ta ứng xử kỳ lạ như thế là vì người ta không tin tôi, hoặc có thể vì người ta không tin chính bản thân mình. nhưng một điều đơn...