nàng cảm thấy cái thế giới trong nàng nó mênh mông khủng khiếp, đến nỗi nàng thường bị nó nhấn chìm đến ngạt thở, và bằng kinh nghiệm của kẻ nhiều lần suýt chết chìm, nàng biết, càng vùng vẫy, thì chỉ càng chìm sâu xuống, chỉ càng nhanh đến gần với cái chết, cách duy nhất để thoát ra, đó là chấp nhận, chấp nhận tất cả đổ ụp xuống nàng, nhận nó như thể nàng là nó và nó là nàng, chỉ có cách hòa chung vào một thể với nó, mặc nó nuốt chửng nàng, thì đến một lúc nào đó, chính nó sẽ tự đẩy nàng ngoi lên, ôm ấp nàng trong sự đen tối và lạnh lẽo, nhưng cũng đầy độ lượng của nó. Nhưng có những lúc, chính nàng cũng không muốn ngoi lên…
Saturday, December 7, 2024
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
tin
có lẽ người ta ứng xử kỳ lạ như thế là vì người ta không tin tôi, hoặc có thể vì người ta không tin chính bản thân mình. nhưng một điều đơn...
-
hôm nay là ngày hai mươi tư tháng Tám, và cô thì đang uống Margarita, uống Margarita và nhớ cậu ấy, hay vì nhớ cậu ấy nên cố tình uống Marg...
-
“trên con đường rộng, vắng, đầy bóng cây ban đêm, y trông như một bóng ma, một hồn ma lỡ bước ra khỏi thế giới của riêng mình, và thất lạc”...
-
thật kỳ lạ, chỉ bằng cách không chống lại tình cảm, người ta mới có thể dần thoát khỏi nó... có lẽ là cô sắp thoát rồi, hay ít ra là cô hy ...
No comments:
Post a Comment