hình như năm nào tầm này tôi cũng rơi vào một cơn khủng hoảng, mà có lẽ phần lớn của sự khủng hoảng ấy bắt nguồn từ một lý do cực kỳ tầm thường: nghiện mua sắm.
ấy chắc chắn là một căn bệnh, mà nhiều người mắc phải, nhưng hẳn bệnh của tôi cũng nên được xếp vào loại đáng báo động. Có những buổi chiều, tôi không sao ngồi yên được, à mà không, tôi ngồi rất yên, với dáng vẻ rất đờ đẫn, như thể không thiết một thứ gì trên đời, thờ ơ với mọi sự chuyển động, nhưng thực chất một cơn hỗn loạn đang thiêu đốt ở bên trong, những lúc ấy, tôi chỉ cần được chạy ra trung tâm thương mại, mua hàng, tiêu tiền, tôi sẽ ngay lập tức tĩnh lại trong một cơn phê pha, chẳng quan trọng mấy món đồ tôi mua là gì, và xen lẫn vào đó là một cảm giác tội lỗi, vì đã tiêu quá nhiều tiền vào những thứ vô cùng phù phiếm, hoặc nếu có không phù phiếm, thì cũng chẳng thực sự cần thiết. chẳng biết có phải ngay kể cả cảm giác tội lỗi đó cũng chính là một thứ gây nghiện không? quả thực những thứ sai trái có sức hấp dẫn lớn hơn nhiều so với những điều đúng đắn.
thực ra chẳng phải là chỉ có tầm này, mà căn bệnh đó là một căn bệnh mãn tính, chỉ có điều kiểm soát nó vào mùa sale hình như là điều khổ sở vô cùng, thậm chí là bất khả.
"tôi thiếu vững vàng đến vậy sao"? à, phải, tôi chưa bao giờ vững vàng, chưa một lần nào....
No comments:
Post a Comment