thế là lại thêm một cú nữa!
thật ra thì tôi có vẻ đã bắt đầu quen với các cơn drama, quen cả với việc tay vẫn làm miệng vẫn nói, mà nước mắt vẫn không ngăn được mà rơi không ngừng. Rơi thì cứ rơi thôi, cùng lắm thì hậu quả là một đôi mắt sưng vù, nhức nhối, hai ngày rồi cũng sẽ xẹp, nhưng giả sử nếu bị viêm bờ mi thì cũng thật sự khó chịu, phiền hà, nhất là trông sẽ rất xấu. Tâm trạng đã tệ, hình thức lại còn xấu thì thật không thể tồi hơn.
con bé càng lớn càng duyên dáng và tế nhị, rõ ràng nó biết tôi đang khóc, nhưng nó lại hỏi tôi "mắt mẹ sao đỏ và chảy nước mắt thế, mẹ bị cay mắt à?" tôi bảo ừ chẳng hiểu sao cay mắt thế, thế là nó bảo "con biết ngay mà". nó tinh tế không kém gì ba của nó, sau đó nó còn tự đi lấy chườm mắt để cho mắt mẹ không bị sưng, thậm chí nó còn nghe thấy tiếng sụt sịt khe khẽ, nhưng nó vẫn một mực tỏ ra nó tin rằng không phải là mẹ đang khóc.
thật ra cảm giác cô độc không có một ai hiểu được, không có một ai ở bên cạnh, và chẳng ai đủ yêu thương, luôn sẽ kèm theo một niềm kiêu hãnh ngấm ngầm. kiêu hãnh là bởi vì niềm vui thì luôn nông cạn và nỗi buồn thì luôn sâu thăm thẳm, nhưng hơn thế, còn là niềm kiêu hãnh trong sự chịu đựng và biết rằng mọi sự chịu đựng đều sẽ chỉ làm đầy thêm phẩm giá, và hiểu ra mọi sự nhu nhược bám víu, thì luôn chỉ là sự trì hoãn mà thôi, đằng nào cũng phải chịu, thì nên chịu luôn ngay từ lúc đầu. nhưng thật ra, chẳng phải lúc nào cũng làm được như thế, hy vọng thỉnh thoảng vẫn cứ nhoi lên cổ vũ cho sự nhu nhược yếu kém, thế là lại mơ mơ hồ hồ lạc lối giữa những niềm an ủi tạm bợ. Nhưng giờ thì đã đến lúc rồi, vừa đúng lúc...
No comments:
Post a Comment