vậy mà cô cứ nói về những khiếm khuyết của mình, với một giọng điệu và biểu cảm và dáng vẻ như thể đó là những ưu điểm mà không một ai có được, hoặc nếu không phải là ưu điểm, thì ít nhất đó cũng là lợi thế của riêng cô. nhưng khi trong câu chuyện mà cần phải đề cập đến những ưu thế đặc biệt của mình, thì cô lại lướt qua chúng rất nhanh như thể sự tồn tại của chúng chỉ là một điều giản dị chẳng đáng kể gì. Một người có thể tự tin về sự tồn tại của mình đến mức nào mới ngay cả sự tự ti cũng chẳng hề che đậy.
đôi khi cô cảm thấy, sự tự tin nơi cô là quá mức cho phép, một người sống ở trên đời mà tự tin đến như thế thì không thể nào mà dễ dàng được. Sự tự tin nơi cô có lẽ được sinh ra bởi năng lực đọc được con người và những động lực nằm dưới những hành động (coi như nói cũng là một hành động, hành động nói) của họ. Ví dụ như ngày hôm qua, khi cô ngồi uống trà với anh ở An, sự im lặng bao trùm ba người: anh, cô, và tay chủ quán khi anh ta đứng tại bàn và pha ấm trà đầu tiên, không một từ nào được thốt ra, đến mức mà cô cảm thấy nếu thở mạnh có lẽ cũng trở thành thất thố, nhưng chỉ hơn một tiếng sau đó, sự thể đã hoàn toàn khác ở ấm trà thứ hai. Anh tất nhiên là vẫn im lặng, im lặng ngay cả trước sự tấn công của tay chủ bằng một động tác lẽ ra là cần phải rất lịch thiệp, đặc biệt lịch thiệp, nhưng lại thành ra khiếm nhã, ấy là khi anh ta đưa cái ấm ra trước mặt anh để anh có thể ngửi, vì chỉ có thể là ngửi với một động tác như thế, chứ không phải thưởng thức, hương thơm của trà. Và vì sao lại khiếm nhã, thì chắc chắn là cô biết, cô đọc ngay ra được, dù tất nhiên, chẳng gì là chắc chắn theo tỉ lệ một một, tức là một trẳm phần trăm, hay mười phần mười, nhưng những gì cô thấy, phải là thấy, chứ không phải đoán, hay suy luận, thì đúng đến hơn chín phần mười. Cũng cùng một lý do ấy, hôm qua khi thanh toán, anh ta đã không đem bảng in mã QR ra ngoài như những lần trước chị kia mang, mà mời vào trong thanh toán, và tất nhiên anh ta đoán ra được ai sẽ là người làm việc đó. Ấm trà thứ hai, anh ta không chỉ không im lặng mà còn nói nhiều. Sau đó, anh bảo "cuối cùng cũng chẳng thoát được". Rốt cục thì ai mới là người tự tin? Anh hay là cô?
hẳn là cô thích anh, rất thích, nhưng hình như cái trực giác thông minh, năng lực "thấy" luôn ngăn cô lại. lần trước thì hầu như cô không nhận ra điều đó, cho mãi đến sau này, khi dứt ra được và nhìn lại, cô mới biết trực giác đã cứu cô đến mức nào. và giờ đây, khi bản năng và dục vọng tình cảm cứ trỗi lên quấn lấy toàn bộ đầu óc và cơ thể cô, thì cái trực giác kia buồn bã đứng một góc quan sát và vẫn cứ bảo không.
No comments:
Post a Comment