Monday, December 23, 2024

một Ma kết

 nhìn vào cái Th., đôi lúc tôi cũng nhận ra chính mình. đôi khi những cái mà nhìn bên ngoài tưởng là may mắn, đem lại hạnh phúc và niềm vui, thì chính chúng lại destroy ta, từ từ, ăn mòn từ bên trong, những thứ trống rỗng rất khủng khiếp, càng cố lấp đầy, thì lại càng rỗng hoác ra, như một vòng luẩn quẩn, để rồi ngột ngạt, không cách nào thoát ra...

nhưng có lúc những thứ khiến ta căm ghét, khiến ta khó chịu và mệt mỏi, những nghĩa vụ, trách nhiệm hàng ngày để cố sống cho ra một người bình thường, chỉ để tồn tại, lại cứu ta khỏi lậm sâu vào những cơn trầm cảm đen tối, u ám. chưa kể có những lúc chúng còn có thể đem cho ta những tia sáng bất ngờ, dẫu là ít ỏi...

tôi muốn nghiêm khắc với bản thân mình hơn, không, không phải là muốn, mà cần phải thế. phải chịu đựng một mình, mà không tìm kiếm sự bấu víu nào từ bên ngoài nữa, tôi đã thả trôi hơi quá rồi, chỉ vì nghĩ tổn thương kia quá lớn, nên tự cho phép mình được buông thả, nhưng sự buông thả ấy không tài nào cứu được tôi, thực ra tôi cũng không mong được cứu thoát, tôi chỉ muốn mình cứng rắn hơn, chai sạn hơn, không dễ tổn thương như thế, mềm lòng như thế... Ma kết thì bao giờ cũng khó khăn, nhưng cung mọc Ma kết thì thậm chí lại còn cần phải biến sự dễ dàng thành khó khăn, phải thế không?

No comments:

Post a Comment

tin

 có lẽ người ta ứng xử kỳ lạ như thế là vì người ta không tin tôi, hoặc có thể vì người ta không tin chính bản thân mình. nhưng một điều đơn...