Tuesday, December 17, 2024

chỉ là hạt hướng dương í mà

 hai ngày hôm nay tôi cắn hướng dương không ngừng đến khi chán thì thôi, mặc dù cũng chẳng phải thèm muốn gì cho lắm

hôm nay thì tôi nghĩ ngoài những việc bắt mình nhất thiết không được làm, tôi có quyền buông thả trong mọi việc còn lại, tôi lại còn đang rất gầy, ăn là một việc không thể phù hợp hơn, trời thì lại còn đang lạnh...

tôi vừa cắn hướng dương vừa tưởng tượng như mình đang nốc rượu như bọn đàn ông, cái bọn yếu đuối ấy, cứ tưởng là mình mạnh mẽ, nhưng chúng nó yếu đuối biết bao, lại còn kém thông minh nữa (lại cũng cứ ngỡ mình thông minh được hơn đàn bà), chúng nó không bao giờ đủ thông minh để biết rằng, cắn hạt hướng dương, nhất là cắn không ngừng đến khi chán, thì cũng  có tác dụng giống như nốc rượu, lại còn đỡ phá sức hơn. Nghĩ đến đây thì lại nhớ đến một người đàn ông thông minh nhất và cũng ngây thơ nhất mà tôi từng gặp, nhưng ngây thơ có lúc cũng đồng nghĩa với tàn nhẫn.

có khi tôi sắp chán hạt hướng dương thật, chính tôi cũng không ngờ...

No comments:

Post a Comment

tin

 có lẽ người ta ứng xử kỳ lạ như thế là vì người ta không tin tôi, hoặc có thể vì người ta không tin chính bản thân mình. nhưng một điều đơn...