tôi trả lời tin nhắn của nó xong, rồi không dám quay lại đó nữa, bởi vì tôi biết chắc, dù nội dung câu trả lời thế nào, thì tối nay tôi cũng sẽ mất ngủ, tôi không muốn phải mất ngủ thêm nữa. tôi đã mới nhận ra, không biết từ bao giờ, niềm hy vọng và nỗi thấp thỏm bám víu vào mọi thứ thuộc về tình cảm sẽ làm tôi mất ngủ, nhưng nỗi cô đơn và sự bất lực, và sự đau đớn khi bắt buộc phải từ bỏ một điều gì đó thì lại không hề, thậm chí đôi lúc tôi còn ngủ rất ngon, vì yên trí rằng chẳng có ai quan tâm đến mình, khóc một trận cho hả, rồi chìm vào giấc ngủ thật dễ dàng biết bao.
nhưng khóc một trận cho hả cũng không phải là chuyện dễ, khi lúc nào cũng đầy những người ở xung quanh. đúng hơn là bất khả. những thời gian có thể khóc chỉ có thể là khi tất cả mọi người trong nhà đã chìm vào giấc ngủ, hoặc trên đường đi làm hoặc trên đường về nhà, nhưng dù là bất cứ lúc nào thì khi một cơn khóc đã đến thì cũng sẽ làm mắt sưng to vì không cách nào mà dừng lại được, và sau đó thì sẽ rất tệ vì không thể giấu được.
No comments:
Post a Comment