có người đã nói với tôi, khi tôi tặng quà cho người đó, rằng mọi hành động của con người, đều vì một điều gì đó, cho dù khi làm điều đó, người ta chẳng vì cái gì, nhưng khi sự việc đó xảy ra, người ta cũng sẽ trông đợi vào một điều gì đó tiếp theo, rằng con người khác với con vật ở động lực của hành động. ý của người đó rất rõ, người ta không muốn nhận quà, bởi vì người ta sợ cái giá phải trả cho món quà ấy, sợ sự mắc nợ, sợ sự trông chờ. cho đến lúc đó, tôi chưa bao giờ nghĩ theo hướng ấy.
nhưng tôi cũng không phản bác được, bởi vì về cơ bản, đúng là chẳng có gì sai. Nhưng vấn đề là tôi vẫn cảm giác rất nhiều sự không đúng ở đây. Nói là không đúng thì không hẳn. Nhưng vấn đề không đơn giản thế, và không tuyệt đối như thế.
tôi đã luôn suy nghĩ về điều đó, mỗi khi làm một điều gì đó cho người khác, và mong mỏi sẽ được đáp lại xứng đáng, hoặc ít nhất là được đáp lại, không tính đến việc có xứng đáng hay không.
nhưng nếu động lực của hành động chỉ đơn giản là muốn người đó được vui, cảm thấy ấm áp, cảm thấy được trân trọng, được đánh giá cao, chỉ đơn giản là thế thôi thì sao? và cứ cho là sau đó, vẫn sẽ phát sinh cảm giác mong chờ được đáp lại, nhưng khi không được đáp lại, thậm chí bị đối xử tệ, thì mong muốn đó vẫn không hề thay đổi?
hôm nay tôi rất buồn, rất nản, nhưng tôi không buồn nản vì một điều gì đáng thất vọng, mà ngược lại bởi vì tôi phát hiện ra tôi không vui nổi với một điều đáng lẽ ra phải đem lại cho người ta một cảm giác cực kỳ vui sướng. không phải tôi hoàn toàn không có cảm giác ấy, thậm chí việc hình dung ra khoái cảm ấy thực ra cũng đã khiến cho tôi ngay lập tức có một phần của khoái cảm ấy, nhưng tôi không sao enjoy nó được. tôi buồn rầu nhận ra, tôi còn chẳng buồn phản kháng lại những sự hung hăng, thói phù phiếm, tôi thậm chí không chán ghét hay thấy cần phải kiểm soát nó, mà tôi còn ngấm ngầm cảm thấy một sự hả hê dâng lên khi tôi có năng lực trở nên xấu xa như vậy. Làm người tốt thật nhàm chán, cuộc đời của một người tốt thì có phải rất vô vị hay không?
No comments:
Post a Comment