hôm nay không mưa
giữa cơn mụ mị của đầu óc bị cuốn theo một bộ giải trí không hề có chiều sâu, nhưng đặc biệt giải trí, và những cơn đau tê đầu, do ốm, người ngợm ê ẩm nhức nhối, và những cơn đói của một đợt detox vừa bắt đầu, còn là cả ngày đầu tiên của chu kỳ, khi mọi lòng kiên nhẫn và sức lực bị rút cạn nhất, tôi "gặp lại" em, thật là không thể phù hợp hơn...
không biết từ lúc nào, tôi đã không còn tìm kiếm "nhà" của em để xem cánh cửa ấy đã mở ra chưa, bởi tôi sợ, hoặc là ghét cái cảm giác nhìn thấy dòng chữ báo hiệu không có bất cứ một thông tin nào kia, nhưng chẳng hiểu vì sao, hôm nay tôi bỗng vào thẳng messages tìm lại link kia (có phải là để có được phần nào cái cảm giác và lòng tin, và cả chút hy vọng chân thành như những ngày đầu), và hẳn cũng có chút không tin, khi thấy nó đã mở lại, dẫu vẫn chẳng có gì mới (hoặc là những thứ mới đã được giấu đi), dù sao thì cũng đã mở lại...
tôi khởi sự đọc lại blog của em từ những ngày bắt đầu, khởi sự hành trình của những nỗi đau bất tận tâm can, nỗi đau của sự rời bỏ những điều chưa bao giờ sẵn sàng rời bỏ, hoặc chỉ tưởng là mình đã sẵn sàng, tưởng mình cần phải đánh đổi, nhưng đúng là cần, không làm khác được đâu, dẫu kết quả chỉ là những cay đắng và tan vỡ của những hư ảo, nhưng không bao giờ có thể làm khác được... điều này thì tôi có thể hiểu được, mỗi một con người, chỉ có thể làm điều mà mình thấy đúng, với mình, không phải với một ai khác, cho dù trên một tỷ hệ quy chiếu khác, nó có là sai đến mức nào đi nữa, hoặc thậm chí, nó dần chuyển từ đúng thành sai, với chính mình, thì cũng chẳng có bất cứ điều gì để mà hối tiếc. Hối tiếc thì không, nhưng đau đớn, thì phải chịu.
tôi sẽ còn đọc tiếp, vì một câu này, vì rằng câu đó mà tôi đã cảm thấy rằng tôi đã luôn đúng khi đặt mọi hờn ghét, khó chịu sang một bên để thấy được rằng, chúng ta có thể hiểu nhau, nhưng dẫu vậy thì làm gì được, những kẻ như chúng ta, do chúng ta, hay một bàn tay vô hình nào đó xô đẩy, chẳng bao giờ thoát khỏi cô đơn, dẫu có tìm thấy nhau. tôi bây giờ thậm chí sợ vui hơn là buồn, không phải bởi vì quá khó, thực ra không hề khó, nhưng níu kéo nỗi buồn thì dễ, mà níu kéo niềm vui thì là bất khả...
"nỗi quan tâm cuồng nhiệt nhất của tôi là dành cho con người..."
No comments:
Post a Comment