Friday, October 25, 2024

chuyến đi

 tôi đã đọc xong cái blog ấy- không sót một bài nào. Tôi đọc nó trong hai ngày thu nắng vàng ươm, hanh hao, một blog nền đen chữ trắng nhưng lại ngập tràn mùa Thu và Tình yêu, tôi đọc nó trong cơn đau đầu ê ẩm, mụ mị của một đợt viêm xoang chuyển mùa, và còn cả trong những ngày đến tháng, người lúc nào cũng gai gai lạnh lạnh trong cái văn phòng đầy âm khí của điều hòa, không rõ là do nguyệt san hay do ốm, hoặc là do đói nữa. Tôi còn đọc nó trong cả cơn đói triền miên kéo dài của đợt detox ba ngày. Có khi nhờ đọc nó mà cái đói tự nhiên trở nên dịu hơn, dễ chịu đựng hơn, cả sự ê ẩm ở đầu, hay lưng vai, hay bụng dưới. Và ngược lại, chính vì cơ thể và cả tinh thần đang ở đáy của một chu kỳ, nên cái sự chìm vào nơi chốn đen trắng của mùa Thu, của Tình yêu, của khao khát, của tôn nghiêm, và cả của những phũ phàng, dằn vặt... lại càng không thể tự nhiên hơn nữa...

tôi đã đọc một mạch vì sợ nó sẽ lại đóng lại vào một ngày nào đó, như lần trước, khi tôi chưa kịp đọc hết nó. Bạn tôi bảo mày có thể save lại vào một chỗ rồi đọc từ từ, nhưng dù chưa hiểu vì sao, tôi không muốn làm thế. Tôi muốn đọc hết, thẩm thấu hết những tình cảm, những niềm đau, những khao khát và trăn trở, cả những ám ảnh kia nữa... nhưng lưu lại thì không... Lưu lại thì giống như chiếm đoạt, như cầm tù, dẫu có thể người kia không bao giờ biết, hoặc có thể là sự cầm tù chính tâm hồn mình trong thế giới của một người khác... vả lại cơ bản là tôi không tin, càng ngày tôi càng không còn tin nữa...


No comments:

Post a Comment

tin

 có lẽ người ta ứng xử kỳ lạ như thế là vì người ta không tin tôi, hoặc có thể vì người ta không tin chính bản thân mình. nhưng một điều đơn...