Friday, October 11, 2024

colour of the night

 thức dậy lúc bốn giờ sáng với một cơn khó thở và nôn nao, như thể trong cơ thể có một cái gì đó đang căng phồng lên, nó đần chiếm hết diện tích của buồng phổi, và bị nén lại vì chẳng còn căng thêm được nữa, cơ thể đau đớn, nhức nhối vì thiếu oxy, muốn tống khứ nó ra ngoài, mà chính nó, cái khối ấy, bị đèn nén cũng chỉ muốn vượt thoát ra, nhưng đâu có dễ, càng vùng vẫy muốn thoát, thì chỉ càng khó khăn, và gây đau đớn, cứ như thể nó là một quả bóng làm bằng cao su, đường thoát ra của nó thì chật hẹp, muốn thoát ra, nó chỉ có cách phải tự định hình lại chính nó, sao cho hình dạng của nó tương thích với cái lối ra chật hẹp kia, từ từ, chậm rãi luồn lách, và cứ thế thoát dần...

nhưng đó là cái gì?

giờ thì trời đã sáng. Ánh sáng mặt trời có tác dụng làm dịu đi những nỗi đau cả về thể xác và tinh thần. Mọi thứ cứ tự nhiên chỉ còn là những vệt đau mờ mờ của cơn vật vã lúc hơn bốn giờ sáng, cả về thể xác và tinh thần.  Có điều nó cũng không ngờ được, là niềm vui của những người khác lại khiến nó buồn bã và đau đến thế. Chẳng thể tự ngăn mình đọc những tin nhắn về cuộc vui ấy, rồi chìm trong nỗi đau đến ngạt thở. Là vì đố kỵ bởi tình cảm không được trân trọng, hay bởi vì bóng tối của sự cô đơn bao phủ hiện hữu cùng lúc với ánh sáng ngất ngây của những vui sướng kia khiến nó không thở nổi? Là gì đi nữa thì cũng vẫn là khát khao được hiểu, được trân trọng, được thoát khỏi cô đơn… nhưng làm sao mà thoát được, chẳng phải điều ấy đã quá rõ ràng hay sao? Nó cứ tưởng nó đã chấp nhận, đã có thể hưởng thụ được những gì mà nỗi đau đem đến cho nó, nhưng hóa ra, nó vẫn muốn thoát ra nhường ấy, vẫn khao khát tình cảm nhường ấy... Vì sao những người khác có thể cứ đơn giản mà sống, mà giận hờn, khóc lóc, giận dỗi, đòi hỏi, yêu và ghét... nhưng sao nó chẳng thể làm thế?

"I persist in solitude because of a taste for it, so people think. No, it is from distaste, disgust, from shame at my own need of others, shame at confessing it, a fear of passing into bondage if I do confess it" August 7, 1963 -Amiel's Journal.

No comments:

Post a Comment

tin

 có lẽ người ta ứng xử kỳ lạ như thế là vì người ta không tin tôi, hoặc có thể vì người ta không tin chính bản thân mình. nhưng một điều đơn...