Thursday, October 10, 2024

love

 thế mà đã đến tháng Mười, tháng của cái mùa đẹp nhất trong năm, mùa của những tâm trạng, những khao khát... mùa của sự chẳng muốn làm gì... Dễ chịu thì sẽ sinh ra lười biếng,,,

năm ngoái tầm này thì tôi đang như thế nào, mà bây giờ tôi cũng chẳng còn nhớ nữa... năm kia thì chia tay cuộc tình của cả một thanh xuân, một cuộc tình quá dài...

có một lần có người bắt tôi đếm xem mình đã trải qua tất cả bao nhiêu cuộc tình, và thế là tôi cũng đếm thử, kết quả là người đó chê vẫn còn ít quá, nhưng qua từng đấy mối tình, mà vẫn còn như thế này, thì lại vẫn còn ngây ngô quá...

có lẽ người như tôi thì chẳng bao giờ hết ngây ngô cho được. Thực tế là tôi vô cùng nhạy cảm và cũng chẳng thiếu thông minh, thế thì cớ gì mà vẫn cứ mãi ngây ngô thế nhỉ? hay bởi vì cuộc sống bên ngoài thì lại quá dễ dàng, nên chính ra lúc nào cũng có thể ngây ngây ngô ngô như thế...

tháng Mười là tháng sinh nhật của rất nhiều người mà tôi yêu quý, trong đó có một người rất đặc biệt với tôi, thế mà năm nay, vì những chuyện chẳng đâu vào đâu, tôi và người ấy trở nên xa cách, mà thực ra cũng chưa bao giờ có thể thực sự gần gũi, nhưng sao sự xa cách này khiến lòng tôi buồn đến thế... cũng định gạt đi, và chấp nhận, nhưng không thể lờ đi nổi, người ngây ngô, lại còn đa cảm, thì trốn đi đâu được?

trời sẽ trở lạnh dần, và giá buốt sẽ đến, khi cái lạnh tan đi thì vạn vật sinh sôi nảy nở và bắt đầu một chu kỳ mới, nhưng cái sự bắt đầu ấy cũng chẳng kém phần đau đớn, vì sinh sôi cùng với vạn vật là bệnh tật, là những cơn nhức nhối trong sự bẩn thỉu và ẩm ướt của giao mùa, nhưng qua được tất cả những cái đó, thì hoa sẽ nở, quả sẽ kết trái, có phải thế không?

No comments:

Post a Comment

tin

 có lẽ người ta ứng xử kỳ lạ như thế là vì người ta không tin tôi, hoặc có thể vì người ta không tin chính bản thân mình. nhưng một điều đơn...