dạo này tôi nghĩ rất ít, và đọc cũng rất ít... Đầu óc thường rơi vào trạng thái đờ đẫn, mệt mỏi, lười biếng, nhưng có lẽ chính vì thế, thường không bị cảm xúc lôi đi, lại rất tỉnh táo...
tôi bỗng nghĩ đến, những thói quen, đặc biệt là những thói quen tình cảm, là vô cùng khó để thay đổi, mặc dù tình cảm không còn như trước nữa, không phải là nó ít đi, chỉ là nó không giống như trước, hoặc một bên thì chạy về phía trước, còn bên kia vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, vì thế, không khớp vào được với nhau. Cũng có lúc khớp được bằng cách một người thì nhích lên trước một chút, người kia lại lùi lại phía sau, nhưng hầu như sẽ xảy ra là một trong hai sẽ nhất định không chịu di chuyển, hoặc tưởng là mình đã làm thế, nhưng thực chất vẫn đứng nguyên tại chỗ chờ người kia, vậy là xa cách sẽ đến. Giả sử như có miễn cưỡng khớp được, thì có lẽ cũng khó mà duy trì mãi được như thế. Đến một lúc nào đó, thói quen sẽ trở xa cách với hiện trạng của tình cảm. Một bên vẫn giữ những thói quen như cũ, đi đâu làm gì, tâm trạng, cảm xúc thế nào, bất cứ thứ gì mới mẻ và lạ lẫm... cũng đều muốn chia sẻ cho bên kia... nhưng bên kia thì đã ở đâu đó xa lắm rồi, và lúc đó mâu thuẫn phát sinh. Người ta sẽ vượt qua mâu thuẫn đó như thế nào, thì lại còn phụ thuộc vào quá nhiều thứ. Tình cảm gắn bó, lẽ đương nhiên, nhưng nhiều khi đấy lại là con dao hai lưỡi, vì nhiều tình cảm, nhiều gắn bó, thì cũng dễ tổn thương. Người ta cần nhau đến đâu, và cần được là chính mình đến đâu, chỉ đến những lúc như thế mới có thể biết được. Nhưng dẫu có đi về phía nào đi nữa, thì dấu vết để lại phần lớn đều là những vết thương, có thể lớn và sâu, hoặc có thể nhỏ và nông, chẳng mấy khi mà được vẹn toàn cho cả đôi bên, chỉ là sự lựa chọn giữa cái quan trọng hơn và không quan trọng bằng, giữa điều gây tổn thương nhiều hoặc ít hơn mà thôi...
sự cô đơn giống như là một điều hiển nhiên hiện hữu, lâu ngày rồi, dù không muốn cũng đành phải trở nên quen thuộc với nó. Có nhiều lúc cứ tưởng là có cơ hội để tránh xa nó. Nhưng những người quanh ta, ở bên ta, kẻ nhiều năng lượng và sự quan tâm thì thiếu sâu sắc, kẻ sâu sắc thì không đủ quan tâm, hứng thú (interest in) hoặc không đủ năng lượng hoặc là lệch góc nhìn, kẻ vừa đủ năng lượng, vừa đủ quan tâm và có cùng cách nhìn thì lại có quá ít thời gian dành cho ta- hoặc là không đủ quan tâm để nhìn vào....
đang viết dở thì đi làm việc khác, đến giờ quay lại đã chẳng còn hiểu chính mình đang phân tích cái gì, xin hãy ngừng tri thức hóa mọi thứ, thực ra chỉ là mấy chữ đơn giản thôi: mãi cô đơn...
No comments:
Post a Comment