có những hành động (bao gồm cả hành động từ chối hành động), tuy là rất ít, ấy thế mà lại không kèm với bất cứ một suy nghĩ nào, ấy là khi giữa một đống hỗn loạn, người ta tìm thấy một điểm cân bằng, một điểm bình yên, dẫu rất nhỏ, nhỏ vô cùng, (nhỏ đến mức khi tưởng tượng lại nó, thậm chí còn thấy hơi tự tội nghiệp chính mình, vì có vẻ như đơn giản, mà sao khó khăn thế), và tha thiết muốn níu vào đấy, bởi không nghĩ nên người ta không biết rằng chỉ bởi tha thiết, bởi một sự mong mỏi thật sâu bên dưới được neo vào đó, nên thậm chí người ta cương quyết từ chối ngay cả việc suy nghĩ, cái việc mà dường như là sở trường của người ta, và hầu như chẳng bao giờ từ chối/hay là có khả năng từ chối
thế mới thấy cái sự mong mỏi đó nó mạnh mẽ đến nhường nào, thế mới thấy khi suy nghĩ luôn choán lấy đầu óc không lối thoát, thì có nghĩa rằng cái gì đó vẫn còn là chưa đủ...
No comments:
Post a Comment