Monday, July 8, 2024

Định mệnh và niềm tin


thời tiết nắng nôi oi bức khó tả, khiến lòng cũng không sao yên được. Không phải là sốt ruột vì phải chờ đợi một câu trả lời, thực ra làm gì có câu trả lời nào. Mọi thứ không do bạn, do tôi, hay do bất cứ một thế lực riêng rẽ nào quyết định, mọi thứ là do số phận. Một cô gái đã từng nói với tôi rằng cô ấy không thích tử vi, bởi vì tử vi không cho người ta quyền được lựa chọn, nhưng tôi lại không nghĩ vậy. Lúc nào, bất cứ ở đâu, ở bất cứ điều kiện khăc nghiệt nào, người ta cũng đều có quyền được lựa chọn, chỉ có điều, mọi điều xảy ra sau sự lựa chọn đó sẽ như thế nào, thì không ai có thể quyết định được, đó là sự bất lực trước vận mệnh, mà rồi tất cả, ai cũng sẽ phải nếm trải, chỉ là nhu cầu càng lớn, thì sẽ càng bất lực nhiều hơn mà thôi. Chính vì thế, không biết bao nhiêu đạo giáo trên cuộc đời này, luôn hướng con người ta đến việc buông bỏ, vì chỉ có sự buông bỏ mới có thể giải thoát được con người trước sự cùng quẫn, bí bách, ngộp thở của những nỗi bất lực triền miên không bao giờ kết thúc được, nếu như còn ham muốn. Nhưng có đúng là thế không? Buông bỏ thì sẽ thoát được ư? Nhưng nếu như không phải không thể, mà là không muốn buông bỏ thì sao? Và cái quyền lựa chọn kia thì giải quyết được điều gì? Đơn giản lắm, nhưng chẳng ai thấy được, hoặc giả sử có thấy được, ấy thế mà cũng chẳng chấp nhận được đâu. Lựa chọn không phải là để được hạnh phúc, để được như ý muốn, mà lựa chọn, là để tìm ra chính bản thân mình, chỉ thế mà thôi, không gì khác. 

sẽ luôn là như vậy, biết rằng rồi mọi chuyện cũng sẽ phải xảy ra và phải kết thúc, và cũng luôn ý thức được điều đó vào những thời điểm thực thực sự tỉnh táo, nhưng có thể nào dập tắt được hy vọng, dẫu có vẻ như, nó ngày càng mỏng và nhẹ đi... 

bạn bảo tôi cho bạn ít thời gian, một lần nữa, bạn lại để cho tôi chờ bạn. Nhưng có vẻ như tôi đã quen với việc chờ đợi bạn, dường như tôi ít kiên nhẫn với ai đến thế. Thật ra tôi không hề kiên nhẫn, tôi cũng không cần câu trả lời của bạn. Tôi chỉ nghĩ tôi không muốn nói thêm điều gì, tôi muốn cho bạn toàn bộ không gian và thời gian để bạn nhận ra, điều gì mới thực sự là đúng với bạn, chứ không phải với tôi, về phần tôi, tôi đã dứt khoát lựa chọn, vì thế tôi đâu cần gì nữa. Nhưng tôi không muốn nói còn vì, vì sao bạn biết không? Bởi tôi không muốn giao tiếp với con người kia của bạn, chiếc mặt nạ hay vỏ bọc, hay lớp bảo vệ gì đó chắc có lẽ không đủ để hình dung, đó hẳn phải là một con người khác, sống động hơn thế, vui vẻ, nhưng cứng rắn, lạnh lùng, không, cũng chẳng phải lạnh lùng và cứng rắn, bởi vì lạnh lùng, đôi lúc còn dễ chịu hơn, nếu như đó đúng là bản chất. Tôi không có khả năng đối diện với con người vui tươi đó của bạn, tôi cảm thấy mọi thứ đều trượt đi, không lưu lại dấu vết với anh ta, như chẳng gì là hệ trọng, chẳng gì cả, ngay kể cả chính anh ta. Bạn thường trốn rất kỹ sau con người đó, những khi tôi với bạn giao tiếp bằng tin nhắn. Vậy nên tôi, một người rất ít nỗi sợ, nhưng đúng là tôi sợ phải nhắn tin cho bạn. Dẫu sao, tôi vẫn có một niềm an ủi, rằng mỗi khi chúng ta ở bên cạnh nhau, tôi lại có thể gặp lại bạn, cho dù rằng, không được trọn vẹn, dù rằng, vẫn còn rất nhiều lớp bảo vệ, còn rất nhiều che giấu, nhiều đắn đo và mâu thuẫn, vẫn chưa phải là cái bản thể bên trong kia, nhưng ít nhất, tôi biết, đó cũng vẫn là bạn.


Thực lòng, tôi không mong đợi gì nhiều cho bản thân tôi (nếu nói là không một chút gì thì không đúng). Điều tôi mong đợi hơn cả, là được nhìn thấy bạn trút bỏ những lớp vỏ kia, để được là chính bạn, chỉ thế thôi... Hay tôi mong đợi điều đó chính là vì tôi???


No comments:

Post a Comment

tin

 có lẽ người ta ứng xử kỳ lạ như thế là vì người ta không tin tôi, hoặc có thể vì người ta không tin chính bản thân mình. nhưng một điều đơn...