Wednesday, July 10, 2024

it's all about sorrows


 từ sáng đến giờ không sao tập trung được

thời tiết không quá nóng, nhưng không khí đặc quánh, và vây hãm khiến người ta không thể hít thở một cách dễ dàng. sáng nay lúc đi trên đường, bỗng thấy không thở nổi, phải mở cửa sổ ra một lúc cho thoáng. nỗi đau cứ thế âm ỉ từ tối qua... cũng chẳng hiểu, vốn dĩ chẳng có gì gắn bó, chẳng có gì nhiều nhặn với nhau, ấy thế mà khi quyết định dứt bỏ, lại vẫn cứ cảm thấy đau, thấy xót xa, cho mình và cho người khác, và còn cho cả nó nữa, liệu mình có chút nào hiểu nhầm về nó...

G hỏi tôi có định nói với nó quyết định của mình không. Tôi trả lời là không. Vì không thể, và tôi không mong, nhưng chẳng điều gì chắc chắn được, với lại ngay cả chuyện nói ra cũng sẽ chẳng cứu vãn được gì. Giữa tôi và nó cần có thời gian, để cho mọi chuyện tự qua đi, cả nỗi áy náy xót xa của tôi, và cả nỗi đau vì phải chấp nhận của nó. Chẳng biết đến bao giờ tôi mới lại được gặp nó, mới có thể nói chuyện với nhau như lúc trước. Hay là phải đợi đến lúc tôi lại rơi vào một cơn trầm cảm khác? Chỉ khi ấy, lòng thương xót của nó mới có thể đủ để nó bỏ qua tất cả. Tôi chẳng cần ai thương xót, ấy thế nhưng lại có thể chấp nhận lòng thương nơi nó.

G bảo một việc như thế xảy ra cuối cùng lại thành ra chẳng được gì, mà chỉ thấy mất mát. Tôi thì không thấy như thế. Đúng là chẳng có gì được như tôi mong muốn (nhưng tôi muốn gì thế nhỉ?), vả lại giờ đây còn thấy mất mát và nuối tiếc thế này. Nhưng vẫn là những bài học cuộc đời, của sự nhận ra, là cái mà chúng ta có được sau mỗi lần đau và mất mát...

let it be, let it be, let it be, let it be

whisper words of wisdom LET IT BE

No comments:

Post a Comment

tin

 có lẽ người ta ứng xử kỳ lạ như thế là vì người ta không tin tôi, hoặc có thể vì người ta không tin chính bản thân mình. nhưng một điều đơn...