Thursday, July 11, 2024

Là gì?




 chẳng biết ngày hôm qua ăn phải những cái gì đánh nhau, mà bụng dạ đâm rất khó chịu. nửa đêm tỉnh dậy chẳng ngủ được nữa, cảm giác cái đau ở trong tim, không đúng, là luân xa tim với cái đau kia hình như cùng là một. hay là bởi vì bị thương cái này nên dẫn đến sức phòng vệ của chỗ kia (dạ dày, thượng vị...) bị ảnh hưởng?

nhưng tỉnh dậy không ngủ được nữa thì không phải vì đau. mấy hôm nay, không, một tuần nay, lại bắt đầu những cơn ngủ gián đoạn, ngủ vì mệt, vì kiệt sức nên rơi thẳng vào giấc ngủ không mấy trằn trọc, nhưng ngủ ngắn, không sâu, và mơ rất nhiều, nhưng chẳng có giấc mơ nào an ủi... giá mà có thể kiểm soát được giấc mơ, ít nhất, thực tại không được như ý, thì vẫn còn những giấc mơ. những giấc mơ nếu ngọt ngào êm ái, sẽ cho ta một cảm giác như một vòng ôm ấm áp, một luồng khí len lỏi trong da thịt, chữa lành vuốt ve những vết thương, giống cảm giác một hơi hít thở sâu lúc thiền trước biển, xanh ngắt, bao la. lâu quá rồi không ra biển, nhớ quá...

đêm qua tưởng đã ngủ được hơn, có lẽ là do cuộc thiền lúc chiều muộn, lòng đã thấy yên ổn hơn, đã không bị đi vào giấc ngủ trong một cơn day dứt, cứ nghĩ là có khi sẽ ổn dần sớm thôi, ấy thế mà sáng sớm vừa mở mắt, một cảm giác trống hoác, rỗng sâu ở lồng ngực ngay lập tức hiện hữu, lúc ấy đã nghĩ, ước gì có một chất gì đó, có thể bơm đầy vào lồng ngực, như kiểu làm một cuộc phẫu thuật, để sau đó, không bao giờ còn phải trải qua cái cảm giác này nữa…

nhưng cũng đã đỡ hơn sau nghi thức tập luyện buổi sáng. làm sao có thể không tập, có lẽ là vì như thế. những lúc chẳng có ai, có điều gì có thể cứu bản thân mình, lúc mất hết ý chí, niềm tin, trái tim đầy thương tích, đẩy mình vào trong những khắc nghiệt của những cardio, khiến cho những thương tổn về tinh thần trở nên nhẹ nhõm hơn, ít nhất là ngay khi ấy... ngược đãi thân thể, thì tâm hồn sẽ nhẹ nhõm hơn, cơ chế thần kinh là như thế nào nhỉ? dù sao thì, đây cũng là một sự ngược đãi tích cực...

tỉnh dậy hôm nay vẫn với cơn đau âm ỉ, và mệt mỏi, vì những suy nghĩ cứ quấn lấy, quẩn quanh, nhưng ít ra không còn cảm giác trống hoác ở lồng ngực như hôm qua nữa. chẳng hiểu có ai cứ luôn nhìn xoáy vào những cơn đau, định nghĩa, gọi tên, phân biệt chúng như tôi hay không? có lẽ bởi vì không còn "mất mát' nữa, không còn tự mình phải cắt bỏ đi nữa, mà chỉ còn là chờ đợi và chấp nhận. như thế này là vì không chịu nổi đau, nên đành từ bỏ việc "từ bỏ" hay sao? hay là còn vì một điều gì khác nữa? 

những gì có vẻ được định sẵn sẽ xảy ra, phải chẳng có một phần lớn là do chính mình quyết định, bằng những nỗi sợ, sự né tránh, sự đòi hỏi, ích kỷ trong yêu thương, dẫu có thể cho đi không tiếc gì, nhưng bao giờ cũng chờ người khác phải cho đi trước, nhưng "vô điều kiện" thì không phải ai cũng có năng lực ấy. có lẽ chính vì thế,  nó mới thực sự khác biệt, bởi nó nhìn được hết, nhưng bao giờ lựa chọn của nó cũng là thương yêu chứ không phải đòi hỏi. sự "cho đi trước" hẳn là không chỉ cần một trái tim ấm áp, mà còn đòi hỏi một sức mạnh lớn lao lắm... đặc biệt nữa là khi hoàn toàn có thể nhìn thấy...

bao nhiêu năm rồi, vẫn y nguyên một câu hỏi ấy....

No comments:

Post a Comment

tin

 có lẽ người ta ứng xử kỳ lạ như thế là vì người ta không tin tôi, hoặc có thể vì người ta không tin chính bản thân mình. nhưng một điều đơn...