Friday, July 12, 2024

Kundera và G.M.


 Vừa đọc xong cuốn tiểu thuyết được tặng cách đây không lâu. Một cuốn tiểu thuyết về ký ức, về thời gian, về nỗi nhớ và về sự quên.


Khi yêu ai đó hay điều gì đó tha thiết, và bị chia cắt, người ta sẽ cảm thấy bị nỗi nhớ đày đoạ, vì những khát khao không được thoả mãn, những mong ước gặp lại, được nhìn thấy, được chạm vào… nhưng vô vọng…


Thế nhưng, sự đày đoạ của nỗi nhớ hoá ra lại không đáng sợ bằng sự lãng quên. Bởi chính nó, nỗi nhớ ấy, dù đau đớn, là cái làm đầy bên trong ta. Không có gì đáng sợ bằng sự trống rỗng. Khi những ký ức và hình ảnh mà ta đã yêu thương bằng cả tâm hồn, cứ thế bị sự nghiệt ngã của thời gian xoá dần đi mất, thế chỗ bằng những sự trống rỗng đến vô cùng…


“Và sự kinh hoàng nằm ở đó: quá khứ người ta nhớ được không chứa đựng thời gian. Không thể làm sống lại Tình yêu như khi đọc một cuốn sách hay xem một bộ phim…”


Người ta vẫn hay nói, thời gian là phương thuốc để “chữa lành” mọi vết thương. Nhưng có đúng thế không? Và sẽ thế nào nếu như thời gian cướp dần đi của chúng ta những gì từng là nguồn sống, cho dù nguồn sống ấy, là một vết thương, là một nỗi đau? 


hôm nay đang leo thang bộ bỗng nghĩ đến cái này từng viết cách đây hơn một năm khi đọc “Vô Tri” của Kundera

lần trước khi tặng Những mối tình cho G.M tôi đã nghĩ nó tốt cho em, nhưng giờ tôi mới thấy một người thiếu niềm tin đến thế có lẽ đừng bao giờ nên đọc Kundera, chẳng có gì là đẹp đẽ ở đấy…

No comments:

Post a Comment

tin

 có lẽ người ta ứng xử kỳ lạ như thế là vì người ta không tin tôi, hoặc có thể vì người ta không tin chính bản thân mình. nhưng một điều đơn...