lại là do thời tiết ư? những cơn mưa cứ đến rồi đi, không liên tục, mà dấm dứt, dằng dai khiến cho bầu không khí kể cả những lúc hửng nắng vẫn mang một vè u ám, ảm đạm, thậm chí ảm đạm hơn cả những lúc chẳng có ánh nắng. cái gì đấy cứ dồn ứ lên trong lồng ngực, chỉ muốn chạy ra khỏi bốn bức tường và đống hồ sơ tài liệu chồng chất trước mặt. trong đầu cũng như thể đang có một thứ chất lỏng đặc sệt, ách tắc... nhưng chạy đi đâu? gặp ai bây giờ? có gặp ai đi nữa cũng chỉ là tạm bợ, có trốn đi cũng chỉ được chốc lát, trốn làm sao được chính mình? có khi cần phải giam lại, cứ để nó nén xuống, ép chặt, để xem nó sẽ tự xẹp xuống như quả bóng bị xì dần hơi, hay là nó sẽ nổ tung...
cái cây thủy sinh kia lá càng ngày càng bóng lên óng ả, dù không dươc chăm sóc nhiều. nếu biết trước rằng nó nhiều sự vô nghĩa đến thế, thì hồi đó có năng lưc để từ chối nhận nó hay không? muốn được căm ghét, giận dữ thật nhiều để có thể ngoảnh mặt quay đi, nhổ lên được cội rễ, dứt đi được dây dưa, vướng mắc... mà không làm được... cái gì mà cũng gấp nhiều lần người khác, vị giác, khứu giác, vị giác, thính giác, xúc giác, và trực giác... có vẻ không phải là một món quà, ngược lại là một sự đày đọa...
No comments:
Post a Comment