Sunday, July 28, 2024

tràn ra


 thật kỳ lạ, chỉ bằng cách không chống lại tình cảm, người ta mới có thể dần thoát khỏi nó...

có lẽ là cô sắp thoát rồi, hay ít ra là cô hy vọng như thế, từ khi đọc được một phần ba “cọ hoang” thì cô đã không còn cảm giác bồn chồn cả ngày nữa, chỉ còn cảm giác quặn lên ở chỗ luân xa tim vào mỗi buổi sáng khi mở mắt thức dậy, và quyết định sẽ không cố ngủ nữa thì lập tức nó sẽ đến, i như thể nó được lập trình trong cơ thể cô một đường dây dẫn truyền thần kinh nào đó, một phản xạ có điều kiện. Và đến nửa quyển thì cô đã xoá số điện thoại. Nhưng khi mở danh bạ ra, có lẽ lại cũng là một phản xạ tự vệ, mắt cô nhắm hờ để khỏi phải lưu vào bộ nhớ cái số điện thoại kia, ấy thế mà có lẽ lại cũng là một phản xạ khác, phản xạ của một ham muốn không cưỡng lại được, hay của nỗi nhớ, hay cũng chỉ là một, ba con số cuối cùng: năm, sáu và hai cũng không thoát khỏi một cái lia của đôi mắt khép hờ và cứ thế ấn sâu vào bộ nhớ… 

có lẽ là cô sắp thoát, bởi nỗi buồn và sự chờ đợi khi không chống lại thì dần cũng sẽ thành một thói quen, và ngay cả sự cô đơn cũng thế. Người ta có thể ở giữa rất đông những khuôn mặt cả lạ cả quen, những giọng nói vừa quen vừa lạ, ở ngay cạnh một nàng công chúa nhỏ đáng yêu cứ luôn nói những lời âu yếm và thú vị nhất, mà cùng một lúc cảm nhận nỗi cô đơn đầy ắp bên trong, rõ rệt hơn cả những lúc ở một mình với những trang sách mãnh liệt và dữ dội của những tận cùng tranh đấu, dù là vô thức hay hữu thức, cho sự sống và cho tình yêu. Phải, những lúc như thế, cô chỉ ước mình đã mang theo quyển sách, dẫu có thể chẳng có lúc nào để đọc, nhưng một khi nó ở bên cạnh, thì ít nhất bên cạnh cũng sẽ có một thứ gì đấy có cùng một nhịp điệu với cô, ít nhất…

có lẽ cô cũng chẳng có nhiều tình cảm với người ta đến thế, bởi vì có gì liên quan nhiều nhặn đâu. có lẽ người mà cô đặt tình cảm vào không phải người đó, mà là một con người khác, người mà có cùng nhịp điệu với cô. Và rất có thể đó chỉ là một sự tưởng tượng, hoặc là một giấc mơ cứ kéo dài mãi mà chẳng chấm dứt được, không phải là do ai, mà do chính cái trí tưởng tượng ngày càng tràn đầy kết hợp với nỗi cô đơn cứ lúc nào cũng phủ kín không gian, không gian càng rộng, thì nó càng giăng ra, càng bủa vây, và nó hiện ra trên bất cứ khuôn mặt nào mà cô bất chợt nhìn thấy, dù có là một kiểu mặt nào đi nữa. Rất hiếm khi mà khác được. Có lẽ chỉ trừ khuôn mặt của những đứa trẻ sơ sinh mới có thể gợi lên trong cô một loại cảm giác khác. Chắc là vậy, nên có những lúc cơn yếu nhược ập đến nhấn chìm cô xuống, người mà cô muốn gặp nhất lại chính là đứa trẻ mới sinh được vài tháng, cháu gái cô. Chỉ duy nhất lúc ấy, cô mới không cảm thấy mình đang đi lạc giữa thế giới này. Nhưng đi lạc thì cũng chưa đủ, mà là bị tách ra, như thể có hai con người, một người cứ tồn tại như bình thường, và một người kia đang ngồi trong một cái vòng tròn giống như cái bong bóng xà phòng trôi bồng bềnh trong một không gian khác, một không gian không có bất cứ một ai, nhưng là nơi có thể quan sát được không gian bên này như đang xem một bộ phim vậy, vừa xem vừa tự hỏi tại sao con người kia vẫn có thể ăn, uống ngon lành, nói, cười, và giao tiếp như thể thậm chí chẳng hiểu định nghĩa của từ cô đơn là gì. Có phải ai cũng có một (hay là nhiều) phần như thế? 

hoặc như đêm hôm qua, buổi chiều đi cà phê với em gái dạy yoga, nói chuyện thiền ( mà lại chọn chỗ không liên quan đến thiền, một chỗ rất hot của giới trẻ bây giờ), đã chọn trà cúc mật ong cho dễ ngủ mà chỉ vì nó ngọt quá nên quay sang uống có một xíu trà sữa của cô em, thế mà đêm về mắt cứ chong chong. Đêm thì bao giờ cũng sẽ buồn, kể cả những hôm ban ngày rất vui, đêm là nơi chốn cho những kỷ niệm, đặc biệt là những niềm day dứt. Nằm mãi vẫn tỉnh, ngồi dậy định lôi Sói thảo nguyên ra đọc tiếp (có lẽ đọc xong Hesse và Faulkner cô sẽ thoát hẳn), nhưng tự nhiên khi đã ngồi ngay ngắn, cô lại không còn muốn đọc nữa, nhất là khi cô cứ cảm thấy rằng đọc Hesse sẽ không đem đến cho cô những thứ cô muốn giống như với Faulkner và B có thể, mà sẽ lại giống như một vòng lặp của chính mình, nghĩa là cô chẳng cần phải đọc, bởi vì hẳn là cô đã đoán biết mọi sự từ trước rồi, đọc chẳng qua là vì G.M. thôi, biết đủ, để mà chào nhau một tiếng, ra đi trong thanh thản. Vậy là cô cứ ngồi như thế, không muốn cầm sách lên mà chỉ ngồi lặng như một bức tượng trên giường, không nhúc nhích, ngay cả chớp mắt cũng không, và nhìn chằm chằm xuống đường, như thể tìm kiếm một cái gì đó, nhưng không hề biết mình đang tìm kiếm thứ gì. Từ trên cửa sổ rộng của tầng trên cùng của khu chung cư nhìn xuống, những con đường và những toà nhà sáng rực, như thể đây mới là thời điểm cho chúng, như thể ban ngày thì chúng ngủ, và khi thành phố sáng đèn, là lúc chúng thức dậy, toả ra, nhộn nhịp, sống động. Và cái sự sống rực rỡ của đêm ấy, một lần nữa, lại càng làm nổi lên sự cô độc của bức tượng người, hơn là trong bóng đêm đen đặc, không có nguồn sáng. Có phải nỗi cô đơn và bóng đêm thực ra chỉ là một?

Đột nhiên một mảnh của kí ức lại hiện hữu, rõ mồn một, cứ như thể chúng chưa bao giờ là quá khứ. Cô vẫn thấy mình đang ở căn hộ ấy, đứng trong nhà, nhìn ra ngoài balcony và xuống dưới đường, vào lúc ăn tối xong, chắc là khoảng bảy giờ. Ấy là con đường đê Nguyễn Khoái, vào khoảng thời gian ấy, cho dù là vào mùa hè, thì tất nhiên là vẫn san sát nối đuôi nhau. Nhưng khác hẳn với cái cảm giác ngán ngẩm và mỏi mệt ngồi trong xe chờ đợi để được nhích lên từng chút, thì từ trên balcony nhà T. nhìn xuống lại có một cảm giác đặc biệt thú vị, những chiếc xe nhỏ xíu với đèn trước và đèn sau sáng rực xếp hàng nối đuôi nhau trông như một mô hình đồ chơi, hơn nữa lại thực sự đẹp và rực rỡ. Nhưng không chỉ là đẹp, nhìn từ trên xuống, cô cảm thấy như thể mình là vị thần đang nhìn xuống một trần thế hỗn loạn và đẹp đẽ, một trần thế rực rỡ đến thế nhưng lại có thể tan biến bất cứ lúc nào… Vậy có lẽ là các vị thần tạo ra trần thế để bớt cô đơn, nhưng làm sao mà bớt được kia chứ? thậm chí, thậm chí là sẽ còn cô đơn hơn, khác thế nào? Sự khác biệt sẽ càng sâu khi ở giữa những và những sự chẳng liên quan gì…

Ngay lúc ấy cô đã cảm giác được ngay cả cái chuyện cô đứng đó có lẽ cũng rất có thể là lần cuối cùng, vì sao lại như thế nhỉ? Vì sao ngay cả với một người như cô, cậu ấy cũng có thể nhẫn tâm đến thế. Dẫu rất vô căn cứ, nhưng cô có một sự tự tin kỳ lạ rằng, và có lẽ rất xa rời thực tế, rằng không ai có khả năng nhẫn tâm với cô, phải chăng chỉ bởi vì cô không có khả năng nhẫn tâm với người khác? đặc biệt là những người cô yêu quý. Cho đến khi bị tổn thương, cô vẫn ngạc nhiên và không hiểu vì sao lại như vậy, là cô ngây thơ, hay ngu ngốc, hay  ngây thơ và ngu ngốc chỉ là một? Và niềm tin ấy lại tự nhiên hồi phục như thể chưa bao giờ bị phản bội, cho đến lần tổn thương kế tiếp…


No comments:

Post a Comment

tin

 có lẽ người ta ứng xử kỳ lạ như thế là vì người ta không tin tôi, hoặc có thể vì người ta không tin chính bản thân mình. nhưng một điều đơn...