Mỗi một mối quan hệ qua đi thì để lại điều gì? Tổn thương? Bài học? Kinh nghiệm?
Như sự thật nằm ở đâu? Bản chất của vấn đề nằm ở đâu? Khi rất nhiều ẩn ức, bất mãn, và mâu thuẫn vẫn nằm nguyên ở đó, chỉ là tùy theo hoàn cảnh, theo mood mà cái gì trồi lên và cái gì sụt xuống mà thôi.
Một nỗi buồn mênh mang lúc nào cũng ở đó, nhưng chẳng phải cần chấp nhận là "đời về cơ bản là buồn" hay sao? Nhưng có đúng thế không, hay đó chẳng qua chỉ là một sự an ủi rào trước cho những bất hạnh sẽ luôn ập đến, một loại thuốc giảm đau. Và sống với một tâm thế như thế sẽ an toàn hơn ư? Tâm thế chấp nhận sự u ám, bế tắc của cuộc đời? Lý trí thì ép phải chấp nhận, xua đi tình cảm, thấy xấu hổ, thấy bất mãn vì không xứng đáng, nhưng làm gì có xứng đáng hay không? Mở ra thì rất dễ, nhưng đóng vào, thì khó hơn gấp nghìn lần. Vậy tại sao vẫn không biết sợ? Tại sao vẫn lao đầu vào như thiêu thân dẫu biết trước mọi sự, để rồi tan nát, lại tự liếm láp, tự chữa lành, nhưng có lành được thực sự không? Và biết trước thì để làm gì, khi chẳng thay đổi được gì, chỉ khác ở chỗ là buồn từ trước, đau từ trước, buồn dần, đau dần thôi. Dần thì đỡ hơn, hay một thể thì đỡ hơn đây? Có lẽ chẳng cái nào là đỡ, chỉ là một sự bù trừ qua lại mà thôi. Và quan trọng là đã chọn rồi, đã bị lôi đi rồi thì khi đến phần hậu quả, phải chấp nhận trả giá cho những niềm vui tạm bợ, vay mượn. Sự thực là như thế đấy! Những niềm vui tạm bợ, những ảo tưởng được xây lên từ những cảm xúc chỉ mang tính nhất thời, có thể mạnh mẽ, nhưng sụp xuống cũng dễ dàng như lúc lên cao.
Đời về cơ bản không buồn, mà là rất buồn...
No comments:
Post a Comment