Sự áy náy, dằn vặt liệu có thể cứu rỗi tâm hồn? Không, không thể. Những gì đã xảy ra, tức là đã xảy ra. Điều ta có thể thay đổi (nếu có thể) chỉ là những gì chưa đến. Ta chẳng thể tự dằn vặt, và cố ôm lấy nỗi dằn vặt đó theo tâm trí chỉ để được cứu rỗi phần nào cho những gì ta đã gây ra, dẫu chỉ là sự cứu rỗi chỉ mình ta biết. Chỉ là tự đánh lừa bản thân, nhưng có thực sự đánh lừa được không? Tận sâu bên trong nó vẫn luôn ở đấy, ta vẫn sẽ biết, chẳng có sự cứu rỗi nào dành cho ta hết, kể cả ta muốn đánh đổi. Người ta chẳng thể dằn vặt, hay kìm hãm hạnh phúc, để đánh đổi lấy sự cứu rỗi cho tâm hồn. Ngược lại, còn chính là có lỗi với chính bản thân và thời không mà ta đang hiện hữu (tồn tại), khi tâm trí ta không thực sự tồn tại ở đó, vì ta đang mải tìm kiếm sự cứu rỗi, bằng cách tự dằn vặt chính mình.
Friday, January 19, 2024
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
tin
có lẽ người ta ứng xử kỳ lạ như thế là vì người ta không tin tôi, hoặc có thể vì người ta không tin chính bản thân mình. nhưng một điều đơn...
-
hôm nay là ngày hai mươi tư tháng Tám, và cô thì đang uống Margarita, uống Margarita và nhớ cậu ấy, hay vì nhớ cậu ấy nên cố tình uống Marg...
-
“trên con đường rộng, vắng, đầy bóng cây ban đêm, y trông như một bóng ma, một hồn ma lỡ bước ra khỏi thế giới của riêng mình, và thất lạc”...
-
thật kỳ lạ, chỉ bằng cách không chống lại tình cảm, người ta mới có thể dần thoát khỏi nó... có lẽ là cô sắp thoát rồi, hay ít ra là cô hy ...
No comments:
Post a Comment