Mùa u ám, cây cối xác xơ, trụi lá, vài cái cây đã được chuyển đi và chưa được bù lại, khiến cho cái hành lang vốn xanh tươi đầy sức sống càng mang một vẻ trơ trọi bất lực, và buồn thảm. Ngồi ở ghế tựa nhìn ra vườn thêm cảm giác u ám, não nề của một cơn sầu muộn mới, từ ngày hôm qua. Khởi điểm là sự bộc phát của dục vọng, về thể xác (nhưng chắc cũng không tách được khỏi nhu cầu tinh thần, bởi nếu chỉ đơn giản là thể xác thì có rất nhiều cách). Không chỉ tình cảm, mà ngay cả cơ thể cũng đòi phản bội lại lý trí. Những dục vọng này thật đáng sợ, chúng vây hãm, mà chẳng có cách gì chống lại, chỉ có thể để mặc chúng, mọi cố gắng chỉ là để đừng hành động ngu ngốc và vô ích mà thôi.
Nhưng cái gì thì không ngu ngốc và không vô ích? Chẳng phải mọi thứ bây giờ đều mang dáng vẻ của sự vô vọng bất lực, hậu quả của rất nhiều những “nếu như”. Chẳng phải đã luôn luôn cố gắng dừng những cái “ngu ngốc” đấy sao, nhưng kết quả là gì? Chẳng bao giờ có thể dừng được hết, nó chỉ mang tính thời gian, dừng được cái này, đè được nó xuống, thì sẽ khiến cái khác trồi lên mạnh mẽ hơn, và chính những cái bộc phát mạnh mẽ ấy mới thực sự ngu ngốc đến đáng sợ, và đáng thương, và nếu chẳng phải ngay lúc này, thì cũng sẽ vào một lúc khác nào đó thôi.
Cuộc đời, là những vô nghĩa quẩn quanh như thế ư?
No comments:
Post a Comment