Thursday, March 28, 2024

Nỗi sợ

 Tôi đang sống những ngày không đau khổ, thậm chí là có nhiều lúc hạnh phúc, dù chẳng liên tục, dù vẫn cứ rơi đều, nhưng chẳng phải thế cũng đã là tốt lắm rồi ư? Đợt chạm đáy vừa rồi (nhưng đã phải là đáy chưa nhỉ) khiến tôi đâm sợ tất cả mọi điều sẽ khiến cho cảm xúc của tôi bùng lên, và hình như tôi đang trốn vào một thế giới của tâm trí, của triết học, và của cả những người khác, để tạm thời trốn chạy cái thế giới đen tối trong chính tôi, cái thế giới cứ luôn trỗi dậy, luôn muốn nuốt chửng lấy tôi dạo gần đây. Dạo này tôi đã có thể nghe lại nhạc đồng quê, chứ không phải liên tục bật cổ điển để giữ cho tâm trạng không tụt xuống đáy, cảm xúc không cuốn phăng mọi lý trí đi nữa.

Cuộc sống này cô đơn biết bao, loài người thật cô đơn biết bao, khi ở ngay cạnh nhau, rõ ràng có thể thân thiết, có thể hòa hợp, hay là "thông giao" nhỉ, nhưng lại luôn đề phòng nhau, để tự bảo vệ chính mình khỏi những tổn thương, những vết cắt sâu của cuộc đời. Và cứ như thế, hai tâm hồn chẳng bao giờ có thể tìm thấy nhau giữa những nghi kỵ và những nỗi sợ....

Cứ mãi mãi như thế này ư, cần phải chấp nhận như thế này sao?

No comments:

Post a Comment

tin

 có lẽ người ta ứng xử kỳ lạ như thế là vì người ta không tin tôi, hoặc có thể vì người ta không tin chính bản thân mình. nhưng một điều đơn...