Tầm này năm ngoái tôi mê mải cắm hoa, hết hoa này đến hoa khác, và chụp ảnh, rất nhiều ảnh, nhưng tôi cũng chẳng biết làm gì với chúng. Tôi thậm chí còn sắm một cái đèn chỉ để chụp ảnh cho đẹp, nhưng còn chưa kịp dùng nó thì tôi đã chẳng còn cắm hoa nữa.
Ngày còn yêu nhau, anh thường bảo tôi là đứa không sâu sắc và dễ thay đổi. Tôi thường ngạc nhiên mỗi khi nghe anh nói vậy, lúc đó tôi nghĩ, mình sẽ chẳng bao giờ còn yêu ai khác nữa.
Thỉnh thoảng, khi quá vui hoặc quá buồn, hoặc cả hai, tôi sẽ giở một trang bất kì trong cuốn Too much of life của Lispector. Lúc nãy, tôi bỗng đọc được một bài viết về Infinity, cảm thấy rằng quả nhiên là chẳng gì là vô hạn, vô hạn chỉ có thể có trong vô thức mà thôi, một thứ gì đó tồn tại mà ta không thể nhận biết, khi ta đã biết được nó là cái gì, thì nó sẽ không bao giờ có khả năng trở thành không có giới hạn nữa. Trong trường hợp của Ái tình, nếu hiểu quá rõ về nhau, thì tự nhiên sẽ chẳng còn yêu nổi nhau nữa.
Và sau khi đang gần vẽ xong một bức tranh về nó, Infinity, nàng kết luận “To be honest, I am completely lost and have no idea what I’m talking about. Besides, I have better things to do than write a lot of nonsense about infinity. For example, the maid has just told me lunch is ready. Besides, it’s time to stop anyway”
Haizzzz, she is INFINITY!!!
No comments:
Post a Comment