Tuesday, July 8, 2025

Scrap Bridge?

 tôi cần phải viết một điều gì đó, từ mấy hôm nay, nhưng tôi lại chẳng biết phải viết ra cái gì. mọi từ ngữ đều trống rỗng và thiếu sức nặng, chỉ có âm nhạc là vang lên, khắp mọi ngóc ngách trong tôi, một thứ âm nhạc buồn thảm, day dứt... trái tim tôi trĩu nặng, nhưng tâm hồn tôi lại bồng bềnh trên một khoảng không gian hư ảo, không thật. còn cơ thể tôi, thì dường như chẳng môt chỗ nào trên đó, không có cảm giác nhức nhối, như thể nỗi nhức nhối trong trái tim cũng cứ thế theo dòng máy chảy khắp trên cái cơ thể vốn đã chẳng mấy khỏe mạnh. 

tôi nghe Âme te souvient-il? chỉ nghe đi nghe lại mỗi bài đó, khoảng tĩnh lặng sâu nhất trong tôi, để nhìn nhận lại trái tim mình. tôi đã thấy gì? tôi không thể nói được là tôi đã thấy gì, tôi chỉ biết mình không có khả năng thay đổi nó, trái tim tôi vẫn vậy, nó không có khả năng vâng lời. tôi biết làm gì đây, khi biết tất cả mọi thứ đang diễn ra đều giống một cơn mơ, nhưng rất tiếc, lại không phải là mơ... mơ, có phải đã có lần tôi mơ thấy như thế này, và tỉnh dậy, thấy nó quá thật, nhưng chẳng biết là ai...

và tôi đọc A breath of life, và nghẹt thở vì thấy một thứ gì như là định mệnh của mình, tôi chẳng biết phải làm gì, và trước hết, phải viết điều gì, để những thứ nằm bên trong tôi có thể thoát ra được. sự tiên cảm về nỗi đau thì cũng đâu có đau đớn kém gì chính nỗi đau. như vậy có nghĩa là đau hai lần, hoặc là n lần. đáng sợ thay những kẻ lý trí nhưng lại gánh vác quá nhiều cảm xúc. thực ra tôi cũng giống người đó, cái mà tôi khác là tôi không có năng lực nhìn người khác tổn thương, rồi tự làm mình tổn thương, rồi mặc kệ tất cả. nhưng tôi không khá hơn là mấy. 

Where is it, the Scrap Bridge?

No comments:

Post a Comment

tin

 có lẽ người ta ứng xử kỳ lạ như thế là vì người ta không tin tôi, hoặc có thể vì người ta không tin chính bản thân mình. nhưng một điều đơn...