Friday, December 27, 2024

bực

 có những lúc tôi đến bực, vì không thể buồn một cách nghiêm túc hẳn hoi được lâu, không đúng, vẫn lâu, nhưng không liên tục được cho hết cả nỗi buồn, khi đang buồn nẫu cả ruột ra, tôi vẫn có thể lên một cơn trêu chọc người khác hoặc cười cợt vì những thứ rõ là rất nhố nhăng..

giây phút trước trái tim tôi còn nặng trĩu, thế rồi bỗng nhiên nó như biến đâu mất, tất cả còn lại chỉ là một cơn cười cợt nhẹ bỗng và rinh rích trên bề mặt của một đứa không-tim, thế rồi, khi nó quay lại, trái tim ấy, thì cơn cười kia lại biến mất như kiểu bong bóng xà phòng tan đi để lại trên bề mặt một lớp nhơn nhớt khó chịu, và chẳng liên quan, bởi trái tim thì vẫn nặng nề như cũ.

tôi sẽ lại chìm vào giấc ngủ nặng nề :)

No comments:

Post a Comment

tin

 có lẽ người ta ứng xử kỳ lạ như thế là vì người ta không tin tôi, hoặc có thể vì người ta không tin chính bản thân mình. nhưng một điều đơn...