trời hôm nay thật đẹp, nắng vàng nhẹ và trong suốt, không phải như mật ong, màu mật ong đậm quá, mà giống như cái thứ dầu mè ép lạnh cô vẫn dùng để dưỡng da, trong veo và vàng nhạt rất đẹp. Nhưng không khí thì không có mùi của dầu mè, cũng chẳng có mùi hoa bưởi ướp dầu mà bọn trẻ con vẫn mê mải hít lấy hít để khi rúc vào lòng mẹ. Có lẽ nếu đúng là mùi hoa bưởi nhạt, hoặc có khi chỉ là dầu mè, thì hẳn sẽ khác, vì như thằng bé bảo cô “mẹ thật thơm, thơm mùi âu gi”, thứ mùi đó hẳn không phải là dầu mè hay hoa bưởi, đó là thứ mùi tinh khiết của tự nhiên, nhưng cô thì chẳng bao giờ biết, bởi vì có ai ngửi được mùi của chính mình đâu. Có lẽ vì thế, nên giờ cô chẳng mấy khi còn cảm thấy đau đớn, vì đau đớn hình như đã trở thành một phần của cô, lại còn là phần chính.
cõi lòng u ám, chẳng buồn, nhưng u ám. Từ bao giờ cô đã trở thành một kẻ dễ dàng hấp thu những nỗi đau đến thế. Đến mức mà như thể ở trong cô có một cái dạ dày thứ hai, dành cho những niềm thất vọng và những nỗi đau, chúng vào đó, bị nghiền nát, tiêu hóa, và hấp thu vào cơ thể của chính cô, nên độ này, cô càng ngày càng thích màu đen, càng quen thuộc với sự tàn nhẫn của cuộc đời, cô đã chẳng còn thấy khổ sở bởi những nỗi niềm thất vọng, ngay kể cả khi tối qua nói chuyện với người đã từng là cả bầu trời tuổi thanh xuân của cô, và biết được một sự thật phũ phàng khó mà tưởng tượng nổi, nhưng cũng chỉ thế, cái sự thật ấy chui tọt vào trong cô, tiêu hoá và hấp thu, trở thành một phần của cô, không phân biệt được nữa, khi người ta đã quen thuộc với những phũ phàng, thêm một hay bớt một, cũng chỉ như thế thôi. Hay là vì như thế nên cái dạ dày còn lại dành cho thức ăn, cứ thế mà bé lại, cô thì càng ngày càng gầy, và càng ngày muốn thu mình lại, một mình, nhưng không phải vì ghét, chấp nhận rồi, thì đâu thể ghét được, muốn tránh xa, chẳng qua là vì, có vẻ như, chẳng còn gì mới mẻ, chẳng gì gây bất ngờ được nữa, trừ những cuốn sách, và phải tránh bớt đi, thì mới đọc sách được. Nhưng đọc để làm gì, để hiểu vì nhẽ gì mà chuyện gì cũng có thể trở nên một điều bình thường như thế? Hay chỉ đơn giản là để hấp thu mọi thứ, cả niềm vui lẫn nỗi buồn, cả hạnh phúc lẫn nỗi đau, để dần dần cũng chẳng còn phân biệt gì nữa?
No comments:
Post a Comment