Sunday, December 29, 2024

L.D.

 những ngày cuối năm trôi qua thật chậm trong âm nhạc của Loner Deer. tôi tự hỏi, âm nhạc này là thứ đã làm bạn với tôi trong những ngày tháng cô đơn quá đỗi này, hay chính nó là thứ níu giữ tôi lại, khiến tôi không muốn thoát ra, nói là không muốn thì chắc cũng không hẳn đúng, nhưng mỗi khi tôi thực sự định làm gì đó để thoát khỏi tình trạng này, có lẽ cũng chẳng khó đến thế, thì luôn luôn có gì đó ngăn tôi lại, và lại vẫn L.D, thỉnh thoảng thêm một ít Lady GaGa với những Die with a smile, Always remember us this way, Never love again, và Is that Alright. Nhưng nhiều nhất vẫn là Old days on the Porch, nghe đi nghe lại rất nhiều lần, ít hơn một chút là Love never dies. Bây giờ nghe All We need lại thấy cũng chỉ bình thường thôi. Thế mới thấy âm nhạc của L.D giản dị với những chất liệu vô cùng thô sơ mộc mạc, nhưng chẳng hề đơn giản, bởi nó có thể chạm đến những tầng sâu nhất của tâm hồn mà chính ta còn chưa nhìn thấu hết, và có thể chính L.D. cũng thế. Âm nhạc là thứ gì đó luôn truyền tải được nhiều và trực tiếp hơn ngôn từ, là một thứ khiến cho hai tâm hồn có thể chạm đến nhau nhanh và có lẽ là mạnh mẽ hơn, nhưng tiếc là tôi lại chẳng có một chút hiểu biết gì về nó. Từ trước đến nay tôi nghe nhạc chỉ đơn thuần bằng cảm nhận, bằng trái tim, dù gu âm nhạc của tôi cũng không hề tệ, nhưng hoàn toàn cũng chỉ là những ngu ngơ, thuần khiết của cảm xúc, và tình cảm. Tôi có nên đi học không nhỉ?


No comments:

Post a Comment

tin

 có lẽ người ta ứng xử kỳ lạ như thế là vì người ta không tin tôi, hoặc có thể vì người ta không tin chính bản thân mình. nhưng một điều đơn...