Monday, July 31, 2023

Love

 Tình yêu là chủ đề muôn thuở. Có rất nhiều triết gia nói về tình yêu, và sách nói về tình yêu thì không ở đâu mà không có. Nhưng có lẽ, dù đọc bao nhiêu sách, và trải qua bao nhiêu cuộc tình ái, thì khái niệm tình yêu vẫn là một khái niệm vừa hiển nhiên vừa bí ẩn, chẳng có một định nghĩa nào, phân tích tâm lý học nào, hay triết học nào có thể khẳng định và bao quát hết được tình yêu.


Với thế giới ngôn tình, tình yêu là hy sinh vô điều kiện, là cho đi tất cả mà chẳng đòi hỏi bất cứ điều gì. Nhưng có thể có tình yêu như vậy thật ư? Theo tôi là không. Tình yêu vừa ích kỷ, vừa vị kỷ, mang tính sở hữu và đòi hỏi cao hơn mọi thứ tình cảm trên đời. Chẳng có tình yêu nào mà không hề có dằn vặt, không có ghen tuông. Tình yêu là thứ dễ làm nảy sinh dục vọng nhất, nhưng lại cũng chính nó là cái để người ta vượt lên trên mọi dục vọng. Có lẽ, chính cái sự vượt lên trên ấy, chứ không phải sự “không có dục vọng” mới chính là cái phân biệt, đâu là hành động vì tình yêu, và đâu chỉ là nhân danh tình yêu. Tình yêu thực sự thì chỉ quan trọng với những người yêu nhau và thế giới của riêng họ, tình yêu thực sự chẳng cần phải chứng minh với bất cứ ai, bất cứ xã hội nào nằm ngoài cái thế giới ấy. Yêu là cho đi, là muốn mang đến những điều tốt đẹp nhất cho người mình yêu, đúng thế. Nhưng thế nào là những điều tốt đẹp thật sự, và có ý nghĩa thực sự, thì chỉ tình yêu đích thực mới có thể nhận ra, và chính nó sẽ đem lại những giá trị thực sự cho cả hai người, nâng cả hai cùng tình yêu của họ lên, dẫu có thể chỉ riêng họ biết được điều ấy. Ngược lại, những dục vọng sinh ra từ tình yêu thì chỉ tạo ra những ảo tưởng, che mờ đi cái thực, và thường dễ dàng lôi người ta xuống, khiến người ta thấp kém đi. Điều đáng buồn là, những ảo tưởng tình yêu lại thường dễ thấy hơn tình yêu đích thực (rõ ràng là như thế vì tình yêu đích thực thì phải cần rất nhiều thời gian để hiển lộ). Chính những thứ như thế ở khắp nơi, khiến cho tình yêu bị nghi ngờ là không tồn tại.


Vậy thì trong thế giới con người, thế giới đang tồn tại và vận động ngay trước mắt chúng ta đây, tình yêu có thực sự tồn tại? Tôi vẫn tin là có. Nhưng ngay kể cả khi thực sự yêu, người ta vẫn có thể mắc vào các dục vọng và ảo tưởng, và không thoát khỏi được nó, khiến cho tình yêu dần mất đi ý nghĩa đích thực, thậm chí nó bị bào mòn đi, và dần biến mất, bị giết chết. Bị lôi kéo bởi dục vọng, và nảy sinh ảo tưởng, thì chẳng có gì đáng lên án, vì gần như đấy là điều chắc chắn sẽ xảy ra, với tất cả những gì liên quan đến cảm xúc, chứ đừng nói đến tồn tại cao nhất của nó, tình yêu. Nhưng cần phải có sức mạnh để thoát khỏi những cái đó, thì mới bảo vệ được tình yêu, mới có thể hạnh phúc trọn vẹn ở trong đó, dẫu cho có lẽ sẽ phải chịu rất nhiều đau đớn để vượt qua, để thoát khỏi, và dẫu cho hạnh phúc thường (tất yếu) sẽ đi kèm với nỗi đau. Tình yêu đích thực có lẽ là như thế.


âm mưu


Hôm nay nó bảo tôi nó đã không lấy được cái tôi muốn. Thực ra tôi cũng chẳng muốn cái đó đến mức nhất định phải có được. Đúng hơn đấy là một bài test. Nhưng test gì? Sau bao nhiêu chuyện mà tôi đã biết thì tôi chẳng còn tin mấy vào thứ mà cách đây mấy tháng tôi rất tin, rất trân trọng, và ngưỡng mộ. Thậm chí có lúc còn thấy coi thường. Nếu như đây đúng là để test, thì kết quả trông có vẻ không như tôi thấy. Nhưng tôi đâu thấy khác đi được những điều tôi đã thấy.

Không phải là tôi không hiểu được, thậm chí bây giờ tôi còn không cả cảm thấy căm ghét nữa. Nhưng điều đã mất đi, thì tức là đã mất đi. Thế thì bài test kia để làm gì. Vậy chắc đó không phải là một bài test như chính tôi tưởng, đó là một cách để gửi tín hiệu à, hay là để chiếm lấy một thứ gì đó, một điều gì đó gắn liền với cuộc sống kia, với sự hiện hữu kia…

Nói chung, chẳng có ý nghĩa gì mấy. Nhưng người ta vẫn cứ luôn vô thức làm những điều vô nghĩa như vậy đó.

Khi ấy (1)

 Mắc kẹt trong một cái hố. Không biết mình nên làm gì để thoát ra (nhưng có thực sự muốn thoát ra không, tôi cũng không biết luôn). Cũng không hẳn thế. Thực ra là có biết phải làm gì, nhưng cảm thấy rằng kể cả thế cũng chỉ khiến mọi chuyện có thể trở nên dễ chịu đựng hơn một chút, ấy là có chút không khí, để tiếp tục chịu đựng, chứ cũng chẳng phải để thoát được.


Khi ở trong một cái hố, dường như thời gian trôi rất chậm, mặc dù không hề để ý, thì cho đến lúc cần phải biết đó là lúc nào, thì cũng luôn ngạc nhiên là sao mới chỉ đến lúc đó, mà không phải đã là rất rất lâu rồi. Nhưng lại cũng không mong chờ thời gian trôi nhanh hơn, vì rút cục nhanh hay chậm cũng vẫn ở trong cái hố đó mà thôi, có thể nào khác được? Thì nhanh hay chậm cũng nghĩa lý gì đâu? Vậy là giống như là thời gian đang ngừng lại.


Ở trong một cái hố (và không thoát được), thì mới cảm thấy hết được tính tương đối, và có thể ngừng lại của thời gian. Bởi sẽ có những thời điểm không bao giờ trôi qua, không phải chỉ ở trong trí óc, mà thực sự, chính nó, cái thời điểm ấy, nó bủa vây và khoá chặt toàn thể con người ta trong nó. Vậy là hai lần bị mắc kẹt, trong cái hố (không gian) và những thời điểm (thời gian). Và nữa là, không phải một thời điểm, một nhà giam, mà nhiều những nhà giam khác nhau. Ta chỉ nhảy từ cái này sang cái kia mà thôi. Mà hoàn toàn chẳng thể biết được nó sẽ thế nào. Thế thì đúng là bị giam cầm đấy, vì không có lựa chọn. Nếu có lúc nào đó được tự do, thì chỉ có thể là trong giấc ngủ (tất nhiên kể cả trong lúc ngủ cũng không phải lúc nào cũng được tự do). Nhưng kể cả thế, thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị tóm và nhốt lại (tức là mất ngủ), và việc duy nhất có thể làm chỉ là quan sát nó, những nhà giam tinh thần.

Tuesday 16 May 2023


tin

 có lẽ người ta ứng xử kỳ lạ như thế là vì người ta không tin tôi, hoặc có thể vì người ta không tin chính bản thân mình. nhưng một điều đơn...